Rất nhiều fan anime ở Việt Nam luôn nói rằng " 5cm/s khiến tôi nghĩ rằng khoảng cách có thể xóa nhòa tình cảm đôi lứa nhưng your name dạy tôi rằng tình yêu đủ lớn để vượt qua không gian và thời gian" nhưng họ quên mất rằng your name là 1 thế giới có yếu tố phép thuật và siêu nhiên còn 5 centimeter per second mới là thế giới mà chúng ta đang sống
" Nếu vận tốc của hoa anh đào không phải là 5 cm/s thì có lẽ nó sẽ không đẹp như thế .Và nếu khoảng cách giữa tôi và em là 5 cm, thì có lẽ chỉ cần 1 bước để đến với em ,chứ không phải là 1 đời người . - Hoa anh đào đã rơi Và tôi đã nắm trượt nó ! " 🌸🌸🌸
Thật ra lúc mình xem phim lần đầu tiên đúng như mọi người nói: chẳng hiểu cái gì cả, nhưng thời gian trôi qua, trải qua những tiếc nuối của tuổi trẻ mới cảm nhận rõ sự day dứt của 5cm/s. Trên đời có những người như Toono, luôn luôn khắc khoải nhớ mãi những điều không còn trong tầm với nữa, cậu ấy đã sống mờ mịt lặng lẽ, nhìn giống như đuổi theo Akari, nhưng thực ra là đuổi theo ảo mộng tươi đẹp của quá khứ mà không thoát ra được. Cuối cùng khi cậu gục ngã trong hành trình tìm kiếm ánh sáng quá khứ, cậu đã lần nữa gặp lại người con gái mà cậu yêu, chỉ là cô ấy vẫn không quay hẳn mặt lại, chỉ là cô ấy đã ra khỏi ám ảnh quá khứ và bước tiếp. Toono cũng đã hiểu ra và bước tiếp với một nụ cười mỉm trên môi, giống như khi rơi xuống thấp nhất, cũng là lúc cậu bắt đầu bước lên, có thể cả hai người vẫn không quên nhưng đã chấp nhận và tiếp tục, không còn đau khổ và dằn vặt như đã từng...
"Khi một mối quan hệ đã phải đi tới sự chia ly thì đừng cố gắng quên đi người kia làm gì cả, vì có lẽ đó là điều không thể. Ta cất họ vào một ngăn tủ trong tim, khóa lại và cất chìa đi. Rồi khi nào đủ vững vàng, sẽ bỏ ra để nhìn ngắm lại như một cuốn album vậy. Những kỉ niệm sẽ không đi vào dĩ vãng, và nó không nên như vậy. Mọi điều xảy ra trên đời đều có lý do, kể cả sự xa cách. Nó làm ta biết trân trọng hơn những khoảnh khắc đáng quý, nhắc nhở ta rằng, đã có lúc ta đã từng sống hết mình như thế nào."
Mùa thu năm lớp 9, em thích một cô bạn ngồi trên em 2 dãy từ ánh nhìn đầu tiên. Khi đó em thực sự rất nhát, và cô đơn, nhưng bạn ấy thì không thế, lanh lẹ, hòa đồng hơn nhiều. Thời gian cứ thế trôi, 3 tháng, 6 tháng, và lần cuối em gặp bạn ấy là ngày 18/6/2018, đó là ngày bọn em xem kết quả thi tuyển 10 THPT. 1 năm, rồi 2 năm, bọn em chỉ thực sự gặp lại vào đúng ngày 14/2 năm ngoái một cách ko hề sắp đặt ngày. Bọn em học khác trường, ở khác cả tỉnh thành, dù chúng lân cận nhau. Em luôn nhớ, dằn vặt, khao khát, mong ước, sợ sệt, lo lắng, bồi hồi,... Niềm vui luôn ngắn như khoảnh khắc, phụ thuộc hoàn toàn cách nt bạn ấy, em rất thụ động. Em và cô bạn đặt giao ước 10 năm, rằng đến năm 25 tuổi, nếu khi đó chúng em còn thấy hợp, và còn độc thân, sẽ xác lập mối quan hệ chính thức. Trong đó có quyền quen, thích bất cứ ai, luôn tự do. Nhưng sự ích kỉ của đứa con trai luôn khiến em lo sợ, rằng sẽ có ai đó thế chỗ mình. Và đến sau này em biết rõ mình luôn là friendzone. Cũng phải, khoảng cách địa lí là quá lớn, làm sao phát triển được, mqh sẽ đi đến đâu khi nó chỉ là 1 phía. Khi so sánh với Takaki, em luôn ít tương tác với lớp, luôn im lặng, luôn luyến tiếc về người mà mình thậm chí đôi khi quên cả giọng nói, dáng người. Việc gặp nhau là quá khó, và khó lớn nhất, là nhắn mà không gửi. Không còn gì để nói, cả 2 dần phai nhạt, những câu chuyện quá nhàm chán. Và cô bạn chủ động nhắn với em ko quá 5 lần, lắm khi em nhắn nhưng thôi không gửi nữa. Tất nhiên, luôn nhút nhát, bị động. Em và cô bạn này giống Takaki và Akari khi cả 2 đã xa cách, còn khi họ ở bên nhau, mảnh ghép đó em còn thiếu. Mảnh ghép còn thiếu này được bù đắp vào đầu năm lớp 10, vẫn cô đơn, cứ tưởng mình đã hoà nhập với lớp, nhưng cơ bản vẫn ko, và em vẫn luôn ngồi im lặng. Một cô bạn, vì sơ sót trong bài thi, mà vào trường THPT em, nơi cô chỉ chọn cho vui. Ở đây cô có ít bạn bè, và chơi thân lại càng ko có. Cô từ 1 đứa nặng động, giờ thì còn cho ai coi nữa. Em và cô bạn đã nhanh chóng đồng cảm cho nhau, và luôn có nhau. Em từng rất nhiều lần say đắm người bạn thân đầu tiên này, và nó làm em dằn vặt suốt hơn 1 năm trời. Ngày 26/12/2020, người con gái thích, công khai người yêu. Chỉ đến khi lên 12, em mới dần bớt nhạt, mạnh dạn hơn, thay đổi nhiều và bớt sống như ông cụ non hơn. Em với cô bạn chỉ bắt đầu trò chuyện vui vẻ hơn được 1 tuần mà thôi. Em không quên người mà em thích, em không muốn quên, vì cô đã dạy em nhiều bài học, rằng phải biết chủ động hơn, rằng đừng quá "không chạy theo thời đại". Em đã chuẩn bị tinh thần sẵn khi biết tin, nhưng nào ngờ dư chấn của nó là em bị vô cảm, vì em đã trốn chạy, cố kìm nén cảm xúc, để rồi bao cảm xúc tích cực em ko thể cảm nhận, nhưng nỗi buồn, thất vọng luôn hiện hữu. 5cm/s là bộ anime thứ 3 em xem, khi đó đã ko gặp cô bạn được gần 2 năm, và em thực sự đồng cảm cho Takaki, cũng như cô bạn Kanae khi biết không thể chạm được người mình thương. Giờ xem lại vẫn luôn còn đau nhói, và không bao giờ có thể ngừng xúc động chỉ vì đã từng xem.
Thực sự đã khóc rất nhiều khi xem phim khi nhìn thấy 1 phần của mình trong câu chuyện của Takaki, những kỉ niệm trước đây ùa về. Chương 3, khi Takaki vẫn loay hoay với những kỉ niệm, nỗi buồn của quá khứ mà khó bắt nhịp với cuộc sống hiện tại còn Akari tuy vẫn giữ trong tim những kỉ niệm đẹp nhưng cô đã có 1 cuộc sống tốt với đám cưới sắp tổ chức. Thực sự, đó chính là câu chuyện của mình. Xem phim nào của Shinkai Makoto cũng phải khóc nhưng có lẽ đây là phim hợp với tớ nhất.
Phê team đáp ứng yêu cầu của viewer nhanh ghê lun Á.... Mới khu vườn ngôn từ mà bây h đã 5cm/s . Thích mỗi team làm , mong team sẽ tiếp tục làm về mảng anime nhiều hơn. Chúc team sẽ có nhiều thành công và sẽ cos những video hay và hay hơn nữa
Nhạc nền cho ai cần....vừa nghe vừa đọc thấm lắm luôn 1- Felt Like November - Magnus Ludvigsson 2- Empathy - Gavin Luke 3- In a Bar in Buenos Aires - Franz Gordon
t đã khóc khá nhiều khi xem 5cm/s , nó miêu tả sự cô đơn và sự nhung nhớ về một tình yêu bằng những khung hình thật đẹp, thật thơ mộng nhưng cũng đượm buồn đến nỗi ám ảnh =((((((
Một lời nhận xét hợp nhất cho bộ Anime này : nó rất đẹp đẹp như trong mơ vậy nhưng nó lại thật đến đáng sợ Còn phân cảnh cuối Anime khi Toono và Akari bước qua nhau Akari đã không quay đầu lại vì cô biết nếu cô quay đầu lại và cả 2 sẽ quay lại bên nhau cùng với những dằn vặt tội lỗi của cả 2 vì đã khiến người còn lại lãng phí đi thanh xuân đầy đẹp đẽ của mình , lựa chọn không quay đầu lại như là thứ giải thoát cả 2 khỏi những mặc cảm tội lỗi ấy và nụ cười nhẹ của Toono như ám chỉ rằng anh đã buông xuôi tất cả để tiếp tục cuộc sống với những điều mới mẻ không còn bị rằng buộc
Một chi tiết ám ảnh nữa là câu nói về giấc mơ của cả 2. Takaki khi còn nhỏ từng ước mơ làm phi hành gia, chi tiết cuối phim khi Takaki bước vào tiệm sách, anh vô tình cầm lên một cuốn tạp chí về chủ đề không gian, và rồi kí ức về thuở thơ ấu ùa về, về lời hứa cùng ngắm hoa anh đào rơi còn dang dở với Akari. Còn về phía Akari, trong khi chờ đợi chuyến tàu đêm, cô vô tình nhớ đến lời hứa với Takaki khi đang ngắm tuyết rơi. Dù vậy, sau một chút kí ức thoáng qua, cả 2 cùng bước lên con tàu Shinkansen, thứ cũng đã từng ngăn cách cả 2 người, như một hình ảnh ẩn dụ về việc cả 2 bỏ lại những kí ức đẹp đẽ thuở ấu thơ để bước tiếp trên con đường đời xám xịt. Mặc dù phần cuối ending có hình ảnh 2 người đi lướt qua nhau như thể đã gặp lại lần cuối, nhưng thứ ám ảnh mình nhất vẫn là cảnh 2 người bước lên chuyến tàu điện, và rồi bản ending One More Time One More Chance vang lên :(
Mình cứ ngỡ Akari ko nhận ra chứ, hoặc dù có thì cũng chỉ là 1 chút ngờ ngợ rồi cứ thế để cái ý nghĩ đó qua đi thôi. Kiểu vốn dĩ chỉ còn Toono là vẫn hy vọng, vẫn bám víu lấy ký ức quá khứ ấy nên khi tàu đi qua và thấy Akari đã đi rồi, lúc đó anh ấy mới nhận ra điều đó và chấp nhận từ bỏ để sống tiếp. Mình đã luôn hiểu cảnh đó như v
Mình thì thấy đoạn kết phim, trên tay Akira đã đeo nhẫn cưới. Tức là Akira đã xếp kí ức đẹp kia sang 1 bên và yêu người khác rồi, chỉ có nam chính là đến cuối phim mới chịu chấp nhận từ bỏ quá khứ để bước tiếp thôi
Câu bạn nói chuẩn nè. Mình xem cách đây cũng cỡ 5 năm rồi. Dư vị khi vừa hết phim là một nỗi buồn, cô đơn đến trần trụi. Khi theo dõi phim từ đầu mình ko nghĩ cái kết sẽ như vậy. Đoạn cuối mình chỉ nghĩ nếu cả hai có đến với nhau liệu họ có thực sự sẽ hạnh phúc? Như Hiệp nói ở trên, nó giống như là câu trả lời cho 1 một nỗi khắc khoải, tiếc nuối đã kéo dài từ quá khứ vậy.
Cám ơn Phê Phim đã làm 1 clip về bộ anime có lẻ là hay và đặc biệt nhất đối với cá nhân mình khi nhắc tên đến hoặc nghe lại OST, 5 cm/s không chỉ là một bộ anime mà còn là những cảm xúc của tuổi trẻ, sự ngây thơ, crush một ai đó, và nó cũng không những đẹp mà còn mong manh nữa.Hi vọng team sẽ làm thêm nhìu anime của Shinkai Makoto trong thời gian sắp tới
Có 1 phân đoạn khiến mình xem lại rất nhiều.. Đó là lúc Toono lên tàu để gặp akari... Nhìn ra cửa kính tàu. " Ngày mà tôi và akari hẹn gặp nhau. Chiều hôm đó, tuyết bắt đầu rơi" lời thoại cộng vs soudtrack piano khiến mình bắt đầu cảm nhận được nỗi buồn trong phim
Mấy tác phẩm như 5 cm/s luôn làm ta ghi nhớ, hằn sâu trong tim để rồi mỗi khi nhớ lại ta lại thấy một phần của mình hoà vào nhân vật vậy. Cảm ơn Phê Phim đã gợi nhớ lại cho mình câu chuyện mà mình xem nhiều năm về trước này.
Lần đầu tiên, ấn tượng của mình về bộ phim là nó đẹp, đẹp từ âm thanh đến hình ảnh. Nó đẹp đến mức tớ chả biết dùng từ nào cho đúng nữa. Tớ đã thực sự mê đắm khi những ca từ của one more time one more charge vang lên, và càng thấy đồng cảm với ý nghĩa của bài hát đó khi tớ nghe đâu đó rằng nó là câu chuyện thật của tác giả gửi cho người bạn gái đã khuất của mình. Tớ nghiện đến nỗi chỉ cày lại bộ phim không biết bao nhiêu lần vì cái bữa tiệc âm thanh và hình ảnh này, nó quá tuyệt vời. Thế nhưng khi bộ phim ra mắt năm 2007, khi đó mới chỉ là thằng nhóc 15 tuổi. Cũng cùng độ tuổi như Takaki trong phim và cũng như Phê Phim, tớ không hiểu được tại sao Takaki lại làm như vậy, Tại sao? Nhận được thông tin rồi, mà ko hồi đáp ? viết rất nhiều rồi sao lại không gửi ? Hèn nhát, bất lực , vô dụng,.... đó thực sự là những gì tớ nghĩ về nam chính và cái kết "lạ" nhất tớ từng xem khi đó. Khúc cuối tớ vẫn không thể cảm nổi nụ cười mà họ dành cho nhau, rõ ràng, họ nhận ra nhau nhưng lại vờ như không thấy ? Tại sao chứ? Nó đã ám ảnh tớ suốt nhưng khi đó với bộ não 15 tuổi, tớ không thể hiểu được. Thế nhưng đây vẫn là 1 bộ phim mà tớ mê nhất. Cho đến khi your name 2016 được ra mắt. Tớ, lớn hơn 1 chút, yêu nhiều hơn 1 chút và... Tớ lại đồng cảm với Takaki :( Bởi cảm giác, bất lực, tuyệt vọng, nếm trải mùi đời hơn 1 chút :( 2021 rồi, tớ vẫn xem lại để hiểu, để thấm hơn những chi tiết cài cắm tuyệt vời của tác giả. Tớ lại hiểu thêm 1 chút nữa về cái kết đau lòng đó :( YourName mang cho chúng ta 1 thế giới fantasy và 1 cái kết đẹp. 5cm/s cho chúng ta 1 cái kết đẹp, đẹp đến phũ phàng của hiện tại.
@@PJSMinhDuc - Năm mình 15 tuổi: xem phim không thấy chút đồng cảm nào, khó chịu với cách hành xử của nhân vật. - Năm mình 20 tuổi, lần đầu yêu đơn phương rất lâu một người, thì cuồng phim cuồng truyện đến mức tự thu âm cả sách nói. - Năm mình 30 tuổi, sau khi đã làm mẹ của 1 cậu con trai: vẫn thường nghe lại nhạc phim, xem lại MV vì quá hay quá đẹp. Nhưng nội dung phim thì ko thích lắm nữa, vì nó tiêu cực quá. Ngày xưa chiến tranh bom rơi đạn lạc các cụ nhà mình còn chẳng bỏ nhau, đây thì toàn các thanh niên overthinking tự làm khổ mình. Mình thích năng lượng của Your name hơn, chứ 5cm/s uỷ mị yếu đuối quá.
Nghe mà đồng cảm thật sự. Tôi và cô ấy đã dùng 6 năm của nhau để đi qua hết thời học sinh. Thế nhưng hai đứa phải chia tay khi đã lên đại học, có một chút gì đó tiếc nuối và hoài niệm. Cảm ơn ad đã làm video này.
5cm/s: khoảng cách về địa lý Khu vườn ngôn từ: khoảng cách về tuổi tác Your name: khoảng cách về thời không Ba bộ mình đều đọc novel lẫn xem phim, bộ nào cũng làm mình suy ngẫm :((
5cm/s là câu truyện với chủ đề về đời thường đầu tiên khiến mình có ấn tượng mạnh, một phần có lẽ là do độ tuổi khi xem lúc ấy. Cơ mà cho đến giờ 5cm/s vẫn là một trong ba câu truyện về đời thường hay nhất mà mình từng xem( chỉ đơn giả là một trong ba thôi nhé). Cảm ơn kênh nhé, thật sự là mình vừa khóc khi nhớ lại đấy.
trc khi coi video này, mình muốn nói 5cm/s là bộ anime - tiểu thuyết - manga hay nhất mình từng xem trong các tác phẩm của Shinkai Makoto, con your name và đứa con của thời tiếc ko đọng lại bất cứ cảm xúc nào trong mình, đọc 5cm/s khiến bản thân mình muốn "gấp cuốn sách lại chỉ để tận hưởng chút ánh sáng từ ngọn đèn, hay đơn giản là vết thương trong lòng mình có thời gian để tự tìm xoa dịu". cảm ơn đã đọc.
Đã coi phim 3 lần và mình chưa bao giờ thoát khỏi sự ám ảnh mà phim mang lại cho mình. Ám ảnh sự u buồn đến đáng sợ , ám ảnh khung cảnh đẹp đến xúc động , ám ảnh những kỉ niệm của 2 nhân vật. Cảnh trong phim rất đẹp nhưng lại rất buồn vì đa phần tác giả sử dụng không gian tĩnh. Đặc biệt là phần nhạc kết phim, ám ảnh mình đến từng giai điệu, từng lời chữ. Đối với mình đây là bộ amine kinh điển nhất, xúc động và ám ảnh nhất. Chỉ khi bạn trải qua bạn mới hiểu rõ mồn một cảm xúc của nam chính, buồn đến nghẹt thở.
Nghe đồn 5cm/s là 1 phim buồn. Và mình đã tìm đến nó khi bản thân đag vô cùng mông lung và buồn bã. Nhưng không hiểu sao khi xem hết phim mình lại cảm thấy có chút nhẹ nhàng trong người. Cảm giác như nó đã lấy đi nỗi buồn của mình ❤
Tôi đã xem bộ phim này ba lần và mỗi lần là một cảm xúc khác nhau...Mỗi lần tôi lại phát hiện ra một chi tiết mới và hiểu hơn về phim..mỗi lần là những khoảng thời gian khác nhau theo dòng thời gian của cuộc đời của mình. Điểm chung của ba lần đó là tôi đều khóc :))
Trước hết thì cảm ơn Phê phim đã viết một bài "cảm nhận" về Byousoku 5 Centimeter. Và sau khi xem hết thì mình kiểu " ... wow, im not alone.... ". Sau khi xem lần phim lần đầu, cảm xúc của mình chỉ có thể tả bằng một từ "sợ". "Sợ" phải xem lại bộ phim 1 lần nữa, "sợ" cái cách mà Shinkai Makoto biểu đạt sự cô đơn đó qua từng khung hình, để rồi mình lại tìm kiếm phiên bản đẹp nhất ở trên mạng và lưu nó vào một nơi và chắc chắn mình không bao giờ để mất ... Cho đến lúc Phê phim ra video này, mình có đọc title và lập tức skip vì thực sự rằng, dù mình đã xem bộ phim từ 2014, mình cũng không thể ngăn lại được nỗi "sợ" xem bất cứ thứ gì liên quan đến bộ phim này... Cho đến hiện tại, khi mọi thứ đã xa cách và đây là năm 2022, bỗng chợt mình lại thấy video này từ youtube recommend, mình click vào, và .... mình tiếp nhận lại từng ký ức khi xem bộ phim một cách thật lạ, thật bình thản, giờ đối với mình 5cm/s đã thành 1 ký ức mặc dù buồn, nhưng ký ức đó sẽ mãi là ký ức đẹp nhất .Mình nhận ra có lẽ nỗi "sợ" trong tâm trí mình với bộ phim suy cho cùng cũng chỉ là "sợ" phải đối mặt với chính mình của ngày xưa, một đứa trẻ với một tình yêu, thậm chí còn chẳng thể đẹp như phim, 1 one-sided, không thể chống lại được khoảng cách địa lý và thời gian. Byousoku 5 Centimeter là một bộ phim không dành cho tất cả mọi người, mình đã recommend cho vài người bạn, kể cả người đó, xem bộ phim nhưng đa số họ đều đánh giá bộ phim tẻ nhạt và có phần sến súa. Nhưng với cá nhân mình, bộ phim vẫn sẽ mãi là bộ phim hay nhất, "thật" nhất, "cảm xúc" nhất mà mình đã từng xem. P/s: Một điều thú vị là phim có 1 unoffical "Hardstyle" soundtrack, và nó rất là hợp tâm trạng của mình lúc này. Star Driver - 5 Centimeters Per Second
Xem phim này nhiều năm về trước, mình chẳng thấy buồn gì, chỉ thấy có sự day dứt không nguôi mà phim mang lại, có lẽ bởi khi ấy mình quá trẻ, lớn hơn nhiều rồi mới thấm được nỗi buồn và cô đơn mà bộ phim đem lại. Cảm ơn Phê phim đã làm 1 bài review công phu thế này
Khi lớn lên ta mới hiểu dc sự cô đơn, cảm giác như bị đóng băng nhìn dòng người vội vã.Mặc dù có người yêu rất thương mình nhưng vẫn thấy bình thản ko nồng nhiệt, cô ấy hay bảo mình vô tâm. Đấy là lý do mình học IT
@@BinhNguyen-oi9ck Tại sao bạn không theo đuổi nhiều cô gái cùng lúc thì tỉ lệ thành công chẳng cao hơn à? Dân IT thì nên để cho mình có nhiều lựa chọn- 1 sv IT chia sẻ
Đã đọc cả manga và đã xem anime. Cảm nhận như người phân tích cho đến khi chính mình trải qua tình yêu bắt đầu từ tình bạn thân, rồi phải xa nhau mà không thể hẹn khi nào gặp lại. Tôi và em đều chỉ chờ người còn lại vượt qua được thời điểm khó khăn để có thể kết thúc êm đềm...
Comment muộn hơn 1 năm nhưng vẫn phải comment vì PP phân tích bộ phim này hay quá đi :) cứ như là lúc viết kịch bản cho video này, tác giả cũng đang nghe nhạc trong phim để có thể viết ra những dòng thoại hay thế này. Phim 5cm/s có lẽ là bộ phim buồn nhất trong số các bộ phim của đạo diễn Makoto Shinkai mà mình từng xem, so với các bộ phim khác có chút khoảnh khắc vui tươi thì dường như cả bộ phim 5cm/s ta chỉ thấy nỗi buồn bao trùm tất cả, thế nhưng cái kết lại là một khoảnh khắc có hậu cho nam chính, dù ngắn nhưng khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi này cũng đủ để ta cảm nhận được 1 điều từ các phim của Makoto, đó là nỗi buồn dù lớn cũng sẽ trở thành kỉ niệm và tương lai sẽ định đoạt cuộc sống của chúng ta có hạnh phúc hay không, không phải là quá khứ.
Em rất phục kênh của ad, phân tích rất kĩ lưỡng như cách mà giáo viên ngữ văn phân tích tác phẩm văn học. Đã thế, lại rất rành về cấu tạo phim và các thủ pháp của phim. Nếu kênh ad mà làm phim hay anime chắc cũng hong tệ.
Nay cảm xúc của t cứ nghiêng về bên tối ấy Hơi mỏi mỏi của ngày dài Hơi tiếc tiếc với mối tình đơn phương Chúng ta sẽ mãi là nhữg ng bạn tốt Xem , nghe , nhìn video này cảm giác như đc tâm sự vậy Lòng t như nhẹ bớt ấy ..
Đây là một trong số những bộ phim có thể ko khiến người ta rơi nước mắt, nhưng mang nỗi buồn mang mác gây ám ảnh nếu bạn tìm thấy sự tương đồng với chàng trai trong phim...ít nhất là với mình
Cảm ơn mọi người đã làm về bộ phim này, nó làm tôi nhớ về mình của 10 năm trước, khi lần đầu tiên qua một dòng tâm trạng một người bạn trên mạng, tôi đã biết bộ phim này! Nó làm tôi thấy đồng cảm, và tôi đã chìm vào từng thước phim ấy. Thời điểm đó dòng phim này rất kén người xem vì cách kể của tác giả chỉ dành cho những ai thật sự muốn lắng nghe hơi thể của phim và muốn đồng hành cùng nhân vật. Tuy lời thoại không nhiều nhưng hình ảnh, âm nhạc đã làm rất tốt phần còn lại, nó làm tôi thật sự có một cái nhìn khác về chuyện tình tôi lúc bấy giờ, nỗi buồn của tôi đã vơi đi phần nào khi bộ phim đã chỉ tôi biết mình nên làm gì với sự đợi chờ.
cũng không hẳn, sẽ là 50/50. she and her cat thì chia cắt, gửi những vì sao xa cũng chia cắt,rồi bên kia đám mây, nơi ta hẹn ước là hợp, rồi 5cm/s lại chia cắt, rồi khu vườn ngôn từ lại có đoạn hợp (yêu là luyến), rồi kimi no nawa, tenki no ko cũng là hợp mà
Tôi xem phim này lần đầu năm 2013, lúc ấy mới 17 tuổi thôi, bằng tuổi nhân vật chính trong hồi 2. Cảm giác xem xong buồn và hụt hẫng lắm chứ. Nhưng nỗi buồn lúc đó cũng chỉ là của đứa trẻ chưa lớn, buồn vu vơ mấy ngày rồi lại thôi. Năm nay 2021 là đã 25 tuổi rồi, bằng tuổi nhân vật chính ở hồi 3. Xem lại phim giờ mới thấy đồng cảm hơn với nhân vật nam chính nhiều lắm. Anh vừa đáng thương mà vừa đáng trách. Anh không níu giữ Akari bằng tất cả sức mình, nhưng cũng không quên được cô. Kết cục là anh vẫn cô đơn qua bao nhiêu năm tháng, còn làm tổn thương Kanae và những cô gái khác anh quen. Giọng đọc của video này cũng rất hay, rất truyền cảm, như gợi nhớ về 1 thời xa xưa ấy. Cảm ơn kênh đã làm 1 video hay như thế này. Subscribed.
"Lời hứa hẹn của tuổi mười mấy chẳng hề nông cạn qua quýt, chỉ là chúng mình không đủ sức thực hiện." (lượm trên Internet) p/s: Một fact nữa về anime "5cm/s". Đó là bài hát của phim - "One more time, one more chance" được tác giả sáng tác để tưởng niệm bạn gái quá cố của mình, người đã qua đời trong một trận động đất ở Nhật.
Mặc dù chưa xem phim bao h nhưng khi xem hết clip trên bộ phim đã ám ảnh trong đầu mình hơn 1 ngày rồi lúc nào cũng suy nghĩ về phim ko thể nào ngừng suy nghĩ về phim đc... Thật sự thì nó ám ảnh vl. Giá như mình ko xem thì bây h đây đã ko ám ảnh như vậy rồi, nếu quay ngược lại đc thời gian thì mình sẽ chọn ko xem thì sẽ tốt hơn :(((
Bộ phim này phù hợp với câu có Duyên nhưng không Nợ. Cho dù họ chỉ cách 5cm nhưng họ vẫn không thành đôi. Còn Your Name cho dù cách nhau ngàn dặm thì họ vẫn đến được với nhau. Một trong những anime tình cảm buồn nhất từng xem
Thì tình yêu có muôn hình vạn trạng. 5cm/s tượng trưng cho sự tiếc nuối. Tượng trung cho 1 cảm xúc. Tuy khá tiêu cực nhưng đoạn cuối lại tháo gút mắc. Xoa dịu cho những ai đã có 1 tình yêu xa cách. Nó ko phải khoảng cách địa lý, nó xa cách về tâm hồn đồng điệu. Your name thì ngược lại, cả 2 nhân vật chỉ tiếp xúc nhau đúng 1 lần trên đỉnh núi. Họ giành cảm xúc tuy hời hợt nhưng đồng điệu, khoảng cách địa lý tuy yourname xa hơn nhưng khoảng cách tâm hồn lại ở ngay cạnh nhau. Tình yêu của yourname nó lại khác 5cm/s. Một bên thì tình yêu thấm thuần nhưng lại tan vỡ, còn bên kia thì không rõ nó nở lúc nào, nhưng lại dai dẳng đến kì lạ. Người ta nói yourname mang yếu tố siêu nhiên, đúng nhưng nó không giải thích cho tình yêu được sinh ra hoặc ký ức đã xoá nhoà. Đúng là sự siêu nhiên gắn kết 2 con người nhưng nên nhớ xuyên suốt nửa đầu hành trình, họ chưa 1 lần tiếp xúc thật với nhau, nhưng dù vậy họ lấy ánh mắt của mình quan sát thế giới của người ấy. Họ cùng nghĩ cho nhau để rồi cả 2 tâm hồn quyện lại. Cái kết thật sự có lẽ là mitsuha đã mất trong trận thiên thạch oanh tạc, cũng có thể phần sau chỉ là ảo tưởng của Taki
Một bài học mình nhận ra trong phim là: Khi còn nhỏ chúng ta thơ ngây nên khi chúng ta muốn thì chúng ta sẽ cố gắng đạt được nó cho dù kết quả đó thế nào: taki dù chỉ là một đứa bé cấp 1 nhưng vì một tình cảm vs akari đã dám một mình đi đến tìm akari cho dù nó xa thế nào. - tuy nhiên khi lớn lên sự thơ ngây trong ta mất đi. Chúng ta suy nghĩ về những kết quả. Suy nghĩ về nhiều điều trong cuộc sống khiến ta cứ chần chừ đắn đo trong quyết định mình . Taki đã soạn tin nhắn chỉ cần một cú lick ( một việc cực kì đơn giản hơn nhiều so với taki còn bé phải đi quãng đường xa) là cậu sẽ đến dc bên akari những cậu lại không lam cứ chần chừ chần chừ đến khi lớn lên sau này chỉ còn là những luyến tiết muộn màng. Chuyện tình akari vs taki giống như cánh hoa anh đào rơi 5cm/s dù rơi rất chậm những vì sự chần chừ do dự ma không biết từ lúc nào nó đã rơi xuống đất mà ta không hề hay biết.
Năm lớp 10, mình đã gặp và lần đầu biết yêu thương một người mà có lẽ mình sẽ không thể nào quên, và mình cũng không còn muốn quên. Cả hai đều chưa từng gọi nhau là người thương, chưa từng nói bắt đầu, cũng chưa từng nói kết thúc. Tất cả chỉ kéo dài vỏn vẹn trong ba tháng. Mình vẫn nhớ ngày đầu tiên mình được ngồi cạnh cô ấy. Một buổi chiều thu ấm áp, và ánh nắng tô vàng cả sân trường. Một mái tóc ngắn, cao hơn vai một xíu. Và như nam chính trong tác phẩm 5 cm trên giây, trí nhớ mình đã lạc mất hình ảnh của cô ấy. Nhưng kỷ niệm lại là thứ khó có thể quên đi. Những buổi trưa nóng bức mà cả hai cùng chạy thật nhanh ra quán nước để được ngồi máy lạnh, hay buổi chiều khi cô gái ngồi dựa vai chàng trai để nghỉ ngơi, với những ngón tay đan lẫn nhau ngay dưới bàn, và cả buổi tối hôm đó khi mình không thể chạy đến khi cậu cần trong một trời mưa bão. Hôm đó, mình vẫn nhớ điều mà người đó đã nhắn mình "đúng thời điểm, nhưng sai người", và rồi biến mất theo chuyến bay đi du học. Cảm xúc đầu tiên là đau buồn, tiếp theo là trách móc, và dẫn đến sự tức giận. Lần tiếp theo, cũng là lần duy nhất mình nhìn thấy cô ấy sau cuộc chia ly bằng sự im lặng, mình đã quay ngoắt người và không nhìn lại. Nhưng càng lớn, và càng nhiều người bước qua cuộc đời mình, cô ấy lại là người duy nhất mình nhớ đến. Thật ngốc nghếch, và thật buồn. Liệu cậu có còn nhớ đến mình? Mình đã có bao giờ như một chuyến tàu, chạy vụt ngang tâm trí cậu và biến mất? Còn cậu thì lại trở nên một phần của trái tim mình từ bao giờ. Cũng chẳng còn sự trách móc hay tức giận; tất cả đều đã tiêu biến, chỉ còn nỗi buồn của sự mất mát, và niềm vui vì đã từng được va vào nhau trên con đường một chiều mang tên cuộc đời, dù chỉ trong một chốc. Cảm ơn "mấy người" ^^. Lần đầu xem phim, mình đã khóc. Lần tiếp theo xem, mình thút thít trong sự đồng cảm với nam chính, và trách móc nữ chính vì đã chọn tiếp tục mà không đi tìm nam chính. Lần đầu đọc tiểu thuyết, mình cảm thấy buồn. Có lẽ vì mọi thứ giống như câu chuyện của mình, nên mỗi khi nghe đến hay nhìn thấy tên tác phẩm "5 cm trên giây", mọi thứ lại ùa về như một thước phim. Thật buồn, và cũng thật đẹp.
Cảm ơn phê phim và anh Hoàng Hiệp. Em cũng vừa chia ly mối tình đầu tuyệt đẹp của mình. Có lẽ những lời ở cuối video sẽ làm động lực cho em. Mong Phê Phim sẽ luôn phát triển 🥰🥰
Phim đẹp thực sự, khung cảnh choáng ngợp nhưng luôn phảng phất nỗi buồn. Nhịp phim rất nhẹ nhàng, sâu lắng, chậm và buồn. Những phim sau này của Shinkai Makoto k còn chiều sâu cảm xúc như này. Mỗi tội nhân vật chính hãm v, cứ bị mắc kẹt vs tình cảm mông lung, những điều viển vông, xa vời mà k biết trân trọng ng bên cạnh.
Cái cảnh cuối chương 3 ám ảnh thật sự, cả lúc biết được akari đeo nhẫn cưới nữa. Cứ nghĩ là sẽ HE nhưng ai ngờ Btw ai muốn biết hơn về góc nhìn của Akari thì mua cuốn 5cm/s one more side về đọc nhé
Thật tiếc nuối cho Takaki và Akari vì đã gặp nhau sai thời điểm, do hoàn cảnh, phương tiện chưa tốt đã dẫn đến nhiều trắc trở, khó khăn cho sự gặp nhau giữa 2 người. Họ chỉ biết nhìn nhau như 2 người ở bên kia bờ sông mà không cách nào có thể chạm vào đối phương, cứ thế mà đánh mất nhau. Nếu như câu chuyện của họ xuất hiện vào thời hiện đại hơn, thì có lẽ họ sẽ luôn được thấy nhau, theo dõi được hình bóng của nhau và đã có thể đến bên nhau hạnh phúc rồi. Takaki và Akari từ một ước muốn được mãi ở bên cạnh nhau, vậy mà đến cuối cùng, họ lại chỉ coi nhau là kỉ niệm, và chỉ đơn giản là nhớ về nhau như vậy. Mình tự hỏi Akari thật sự đã hết thích Takaki rồi ư ? Họ từng khóc vì rời xa nhau như vậy mà. Đây là bộ anime có cốt truyện, hình ảnh đơn giản thôi, có thể các bạn ko ấn tượng gì về nó. Nhưng đối với mình, đây là bộ Anime hay nhất từng xem. Vì nó đánh rất sâu vào nỗi sợ tiềm ẩn của con người, từng tình tiết của nhân vật Takaki và Akari giống như thật trong cuộc sống này vậy. Nó thật đến nối khiến mình ám ảnh vì những điều đó như chạy mồn một trong đầu, cảm giác như mình được hoà nhập vào linh hồn của nhân vật trong phim luôn. Đây là thứ mà khi xem những bộ Anime khác mình chưa từng được trải nhiệm nó. Mình đã xem Mộ Đom Đóm, Khu Vườn Đom Đóm, Your Name, ... Nhưng đây là bộ phim thật nhất, cảm xúc nhất. Cảm ơn 5cm/giây đã xuất hiện trong cuộc đời tôi. :(((
Hóa ra anh luôn muốn biết rằng akari còn nhớ đến mình ko. Sau đi giải quyết đc câu hỏi này anh đã nở 1 nụ cười rũ bỏ đi u buồn và sẽ có 1 cuộc sống tốt đẹp hơn. Sau này nếu còn gặp lại thì họ mong rằng trên khuôn mặt người kia sẽ nở 1 nụ cười chứ ko phải là 1 khuôn mặt u buồn
Bài cuối phim "One more time one more chance" ám ảnh mình từ lúc xem phim. Nỗi buồn mang mác như chất nghiện, lời hát như giằng xé tâm can. Học tiếng Nhật rồi, từng lời hát như những cái xoa vào vết thương chưa bao giờ lành.
Ad phân tích phim hay quá vs những câu từ thật chân thực, tôi dường như nếu ko xem video này chắc ko thể hiểu được ý nghĩa thực sự và mối tình xâu đậm của bộ phim đó
Cô ấy hứa là sau khi du học xong nếu cả 2 vẫn còn độc thân thì sẽ quay lại… Ước gì 5 năm trôi qua chỉ trong 1 giaay… Nhớ em nhiều lắm, nhưng cũng giận em nữa vì em nói lời chia tay quá sớm. Dù không dám liên lạc với em nữa nhưng em cũng biết là anh không muốn phải làm phiền em mà, cố tìm đủ mọi cách để quên đi được những tháng ngày ấy. Nhưng chắc chẳng có ai mà anh lại hết mình đến vậy!
Có ai cả thấy rùng mình nổi da gà khi xem không. Nhiều bộ chỉ khóc ở phần cuối hoặc phân đoạn gây cảm động riêng bộ này mỗi vài phút tôi rơi nc mắt 1 lần ( Đến cả khi xem Video này tôi cũng đã khóc ) đúng là tuyệt phẩm.
Đúng rồi lúc đầu đã thấy có nét tương đồng của các tp của murakami haruki vì nhân vật luôn chìm đắm trong những hồi ức của mình về năm tháng đã qua của tuổi trẻ...trong trẻo, lãng mạn, tuyệt vời và đầy cảm xúc bồi hồi lưu luyến những năm tháng không phai ấy
“Nếu vận tốc hoa anh đào không phải là 5cm/s thì có lẽ nó sẽ không đẹp như vậy và nếu khoảng cách giữa tôi và em là 5cm thì có lẽ chỉ cần một bước để đến với em chứ không phải là cả một đời người. Hoa anh đào vẫn rơi và tôi đã nắm trượt nó” Theo mình đây là tác phẩm buồn nhất của Makoto vì ít nhất your name hay khu vườn ngôn từ đều có cái kết mở còn 5cm/s thì ko....😭😭😭
Mình nghĩ 5cm/s là kết mở đó chứ, nụ cười của Takaki đã nói lên tất cả. Dường như Takaki đã học được cách chấp nhận hiện thực, và nỗi buồn mà bước tiếp
@@Nhan_Thanh002 kết mở thì theo mình nghĩ sẽ là nam nữ 9 có thể quay lại bên nhau nhưng ở 5cm/s thì Akari đã đính hôn với người khác r. Tức là tình cảm giữa 2 ng chỉ còn trong QK
cô ấy chuẩn bị cưới chồng rồi thì hợp gì, kết mở nhưng là: "khi đoàn tàu lướt qua, anh sẽ bước tiếp, không còn nuối tiếc" thôi. 5cm/s ý là khi khoảng cách ngày càng xa, 5cm/s cũng ko thể nào kéo ngắn khoảng cách ấy đc, rồi tất cả sẽ vụt mất
Có nhiều anime mà tôi chỉ xem tua, nhưng anime này thì ko. Nó đã mang lại cho tôi quá nhiều cảm xúc, những cảm xúc mà tôi chưa từng có, hoặc đã có nhưng rồi lại quên đi
Hôm nay vừa tròn 7 năm ngày chia tay của tôi và cô ấy. cô ấy thì đã có chồng còn tôi vẫn chưa từng có thêm một người yêu mới. bởi gặp gỡ cô gái nào, cũng nhìn thấy bóng dáng nyc............
Thì ra là thế 🥺🥺 em cũng thích đọc tiểu thuyết của Haruki Murakami, thảo nào ngay lần đầu tiên xem 5cm/s - xem phim của Shinkai Makoto là đã gục luôn trong đó, không có thắc mắc không có chê trách được 1 từ nào luôn
Chào mik đã quay lại thật ra cảm xúc của bạn đối vs phim cũng là cảm xúc của nam chính với mối quan hệ, điều k chấp nhận, k buôn bỏ đc, luôn vì quá khứ mà hiện tại k thể
Rất nhiều fan anime ở Việt Nam luôn nói rằng " 5cm/s khiến tôi nghĩ rằng khoảng cách có thể xóa nhòa tình cảm đôi lứa nhưng your name dạy tôi rằng tình yêu đủ lớn để vượt qua không gian và thời gian" nhưng họ quên mất rằng your name là 1 thế giới có yếu tố phép thuật và siêu nhiên còn 5 centimeter per second mới là thế giới mà chúng ta đang sống
Otaku thường tin vào phép màu và happy ending mà
Biết おたく là gì k mà phát biểu v 2 th trên :))
@@hactam7358 2 thanh niên méo biết Otaku là gì -.-
@@hactam7358 otaku mà ghi bằng tiếng Nhật đó hả bạn, ngầu ghê vậy đó ^^
Quận t đang sống cũng là ota ku ở tokyo hahaa
" Nếu vận tốc của hoa anh đào không phải là 5 cm/s thì có lẽ nó sẽ không đẹp như thế .Và nếu khoảng cách giữa tôi và em là 5 cm, thì có lẽ chỉ cần 1 bước để đến với em ,chứ không phải là 1 đời người .
- Hoa anh đào đã rơi
Và tôi đã nắm trượt nó ! "
🌸🌸🌸
Yes
Văn hơn cả sách giải =))
@@viquochieu1513 từ phim hay bài hát nền ra hay s ấy
@@viquochieu1513 Coppy từ đâu ấy chứ .Bữa có đọc rồi
Câu thoại huyền thoại đây r
Thật ra lúc mình xem phim lần đầu tiên đúng như mọi người nói: chẳng hiểu cái gì cả, nhưng thời gian trôi qua, trải qua những tiếc nuối của tuổi trẻ mới cảm nhận rõ sự day dứt của 5cm/s. Trên đời có những người như Toono, luôn luôn khắc khoải nhớ mãi những điều không còn trong tầm với nữa, cậu ấy đã sống mờ mịt lặng lẽ, nhìn giống như đuổi theo Akari, nhưng thực ra là đuổi theo ảo mộng tươi đẹp của quá khứ mà không thoát ra được. Cuối cùng khi cậu gục ngã trong hành trình tìm kiếm ánh sáng quá khứ, cậu đã lần nữa gặp lại người con gái mà cậu yêu, chỉ là cô ấy vẫn không quay hẳn mặt lại, chỉ là cô ấy đã ra khỏi ám ảnh quá khứ và bước tiếp. Toono cũng đã hiểu ra và bước tiếp với một nụ cười mỉm trên môi, giống như khi rơi xuống thấp nhất, cũng là lúc cậu bắt đầu bước lên, có thể cả hai người vẫn không quên nhưng đã chấp nhận và tiếp tục, không còn đau khổ và dằn vặt như đã từng...
5cm/s nếu vậy 10 năm trôi qua thì bao nhiêu cm hay nói đúng hơn chúng ta đã cách nhau bao nhiêu dặm rùi
Hay quá bạn
Khi đầu tôi xem tưởng phim này là tập hợp nhiều phim khác nhau nhiều câu chuyện ngắn khác nhau 😂
Xem ở độ tuổi khác nhau cảm nhận cũng khác nhau
"Khi một mối quan hệ đã phải đi tới sự chia ly thì đừng cố gắng quên đi người kia làm gì cả, vì có lẽ đó là điều không thể. Ta cất họ vào một ngăn tủ trong tim, khóa lại và cất chìa đi. Rồi khi nào đủ vững vàng, sẽ bỏ ra để nhìn ngắm lại như một cuốn album vậy.
Những kỉ niệm sẽ không đi vào dĩ vãng, và nó không nên như vậy. Mọi điều xảy ra trên đời đều có lý do, kể cả sự xa cách. Nó làm ta biết trân trọng hơn những khoảnh khắc đáng quý, nhắc nhở ta rằng, đã có lúc ta đã từng sống hết mình như thế nào."
Khi khi bỏ ra để ngắm lại, chợt nhận ra chúng ta đã không còn là gì của nhau, mặc dù trước đó là cả thế giới nó đau lắm á.
Người ta khi còn là 2 đứa trẻ: Yêu nhau sâu đậm, mang theo mối tình mà trưởng thành
Còn tôi: 23 tuổi không biết mùi yêu đương là cái qq gì
Bình tĩnh đi bn. Tui 27 rồi
sad but true :(
21 me too
Số lượng các thanh FA và Incel ngày càng tăng
đây tui 22 này bác ko 1 mình đâu bro
Mùa thu năm lớp 9, em thích một cô bạn ngồi trên em 2 dãy từ ánh nhìn đầu tiên. Khi đó em thực sự rất nhát, và cô đơn, nhưng bạn ấy thì không thế, lanh lẹ, hòa đồng hơn nhiều.
Thời gian cứ thế trôi, 3 tháng, 6 tháng, và lần cuối em gặp bạn ấy là ngày 18/6/2018, đó là ngày bọn em xem kết quả thi tuyển 10 THPT.
1 năm, rồi 2 năm, bọn em chỉ thực sự gặp lại vào đúng ngày 14/2 năm ngoái một cách ko hề sắp đặt ngày. Bọn em học khác trường, ở khác cả tỉnh thành, dù chúng lân cận nhau. Em luôn nhớ, dằn vặt, khao khát, mong ước, sợ sệt, lo lắng, bồi hồi,... Niềm vui luôn ngắn như khoảnh khắc, phụ thuộc hoàn toàn cách nt bạn ấy, em rất thụ động.
Em và cô bạn đặt giao ước 10 năm, rằng đến năm 25 tuổi, nếu khi đó chúng em còn thấy hợp, và còn độc thân, sẽ xác lập mối quan hệ chính thức. Trong đó có quyền quen, thích bất cứ ai, luôn tự do. Nhưng sự ích kỉ của đứa con trai luôn khiến em lo sợ, rằng sẽ có ai đó thế chỗ mình. Và đến sau này em biết rõ mình luôn là friendzone.
Cũng phải, khoảng cách địa lí là quá lớn, làm sao phát triển được, mqh sẽ đi đến đâu khi nó chỉ là 1 phía.
Khi so sánh với Takaki, em luôn ít tương tác với lớp, luôn im lặng, luôn luyến tiếc về người mà mình thậm chí đôi khi quên cả giọng nói, dáng người. Việc gặp nhau là quá khó, và khó lớn nhất, là nhắn mà không gửi. Không còn gì để nói, cả 2 dần phai nhạt, những câu chuyện quá nhàm chán. Và cô bạn chủ động nhắn với em ko quá 5 lần, lắm khi em nhắn nhưng thôi không gửi nữa. Tất nhiên, luôn nhút nhát, bị động.
Em và cô bạn này giống Takaki và Akari khi cả 2 đã xa cách, còn khi họ ở bên nhau, mảnh ghép đó em còn thiếu.
Mảnh ghép còn thiếu này được bù đắp vào đầu năm lớp 10, vẫn cô đơn, cứ tưởng mình đã hoà nhập với lớp, nhưng cơ bản vẫn ko, và em vẫn luôn ngồi im lặng. Một cô bạn, vì sơ sót trong bài thi, mà vào trường THPT em, nơi cô chỉ chọn cho vui. Ở đây cô có ít bạn bè, và chơi thân lại càng ko có. Cô từ 1 đứa nặng động, giờ thì còn cho ai coi nữa. Em và cô bạn đã nhanh chóng đồng cảm cho nhau, và luôn có nhau.
Em từng rất nhiều lần say đắm người bạn thân đầu tiên này, và nó làm em dằn vặt suốt hơn 1 năm trời.
Ngày 26/12/2020, người con gái thích, công khai người yêu. Chỉ đến khi lên 12, em mới dần bớt nhạt, mạnh dạn hơn, thay đổi nhiều và bớt sống như ông cụ non hơn. Em với cô bạn chỉ bắt đầu trò chuyện vui vẻ hơn được 1 tuần mà thôi.
Em không quên người mà em thích, em không muốn quên, vì cô đã dạy em nhiều bài học, rằng phải biết chủ động hơn, rằng đừng quá "không chạy theo thời đại".
Em đã chuẩn bị tinh thần sẵn khi biết tin, nhưng nào ngờ dư chấn của nó là em bị vô cảm, vì em đã trốn chạy, cố kìm nén cảm xúc, để rồi bao cảm xúc tích cực em ko thể cảm nhận, nhưng nỗi buồn, thất vọng luôn hiện hữu.
5cm/s là bộ anime thứ 3 em xem, khi đó đã ko gặp cô bạn được gần 2 năm, và em thực sự đồng cảm cho Takaki, cũng như cô bạn Kanae khi biết không thể chạm được người mình thương. Giờ xem lại vẫn luôn còn đau nhói, và không bao giờ có thể ngừng xúc động chỉ vì đã từng xem.
Thật vui vì bạn đã thay đổi..
@@ngtttrang e... em cảm ơn ạ. Em hành văn còn nhiều sai sót vậy, mà lại có nhiều người đọc hơn em nghĩ
Cuộc sống mà ông.Thay đổi là tốt
Uhm, sau cú ngã tui thấy mình cải thiện khá nhiều thứ tốt hơn, nma cơ bản còn phải hoàn thiện mình nhiều nữa ^^
có ai có thể cho mình biết nhạc nền là gì không
Thực sự đã khóc rất nhiều khi xem phim khi nhìn thấy 1 phần của mình trong câu chuyện của Takaki, những kỉ niệm trước đây ùa về. Chương 3, khi Takaki vẫn loay hoay với những kỉ niệm, nỗi buồn của quá khứ mà khó bắt nhịp với cuộc sống hiện tại còn Akari tuy vẫn giữ trong tim những kỉ niệm đẹp nhưng cô đã có 1 cuộc sống tốt với đám cưới sắp tổ chức. Thực sự, đó chính là câu chuyện của mình. Xem phim nào của Shinkai Makoto cũng phải khóc nhưng có lẽ đây là phim hợp với tớ nhất.
"Cuộc đời mỗi người sẽ gặp khoảng 29,2 triệu người, xác suất để hai người yêu nhau là 0.000049. Cho nên, anh không yêu em em không trách anh.."
Shinkai Makoto : bạn đừng yêu đời thế
trầm cảm lên
Hajime Isayama: -Miễn là chúng mày đau khổ. :)))
Miura: Đợi bố phá đảo idolm@ster xong...
1 kênh utube âm nhạc nào đó c~ vậy, đang yêu đời lướt utube thì nó ném cho cái MV kể về main nam tự sát.... trầm cmn cảm luôn :
@@loyaltygoo1973 Yoru ni Kakeru thì cả nữ chính và nam chính đều tự tử
Nhớ lần đầu tiên xem xong 5cm/s tưởng tượng mà cần đến cả bình oxy để thở
Phê team đáp ứng yêu cầu của viewer nhanh ghê lun Á.... Mới khu vườn ngôn từ mà bây h đã 5cm/s . Thích mỗi team làm , mong team sẽ tiếp tục làm về mảng anime nhiều hơn. Chúc team sẽ có nhiều thành công và sẽ cos những video hay và hay hơn nữa
Nhạc nền cho ai cần....vừa nghe vừa đọc thấm lắm luôn
1- Felt Like November - Magnus Ludvigsson
2- Empathy - Gavin Luke
3- In a Bar in Buenos Aires -
Franz Gordon
Cảm ơn bạn rất nhiều, mình tìm nhạc này mấy năm nay, đã từng inbox fanpage để hỏi nhưng chỉ nhận được mấy quả bơ :D
Bài thứ 3 là gì thế ạ
@@phamanh6086 In a Bar in Buenos Aires - Franz Gordon bạn ơi
t đã khóc khá nhiều khi xem 5cm/s , nó miêu tả sự cô đơn và sự nhung nhớ về một tình yêu bằng những khung hình thật đẹp, thật thơ mộng nhưng cũng đượm buồn đến nỗi ám ảnh =((((((
Một lời nhận xét hợp nhất cho bộ Anime này : nó rất đẹp đẹp như trong mơ vậy nhưng nó lại thật đến đáng sợ
Còn phân cảnh cuối Anime khi Toono và Akari bước qua nhau Akari đã không quay đầu lại vì cô biết nếu cô quay đầu lại và cả 2 sẽ quay lại bên nhau cùng với những dằn vặt tội lỗi của cả 2 vì đã khiến người còn lại lãng phí đi thanh xuân đầy đẹp đẽ của mình , lựa chọn không quay đầu lại như là thứ giải thoát cả 2 khỏi những mặc cảm tội lỗi ấy và nụ cười nhẹ của Toono như ám chỉ rằng anh đã buông xuôi tất cả để tiếp tục cuộc sống với những điều mới mẻ không còn bị rằng buộc
câu trả lời quá hay
Một chi tiết ám ảnh nữa là câu nói về giấc mơ của cả 2. Takaki khi còn nhỏ từng ước mơ làm phi hành gia, chi tiết cuối phim khi Takaki bước vào tiệm sách, anh vô tình cầm lên một cuốn tạp chí về chủ đề không gian, và rồi kí ức về thuở thơ ấu ùa về, về lời hứa cùng ngắm hoa anh đào rơi còn dang dở với Akari. Còn về phía Akari, trong khi chờ đợi chuyến tàu đêm, cô vô tình nhớ đến lời hứa với Takaki khi đang ngắm tuyết rơi. Dù vậy, sau một chút kí ức thoáng qua, cả 2 cùng bước lên con tàu Shinkansen, thứ cũng đã từng ngăn cách cả 2 người, như một hình ảnh ẩn dụ về việc cả 2 bỏ lại những kí ức đẹp đẽ thuở ấu thơ để bước tiếp trên con đường đời xám xịt.
Mặc dù phần cuối ending có hình ảnh 2 người đi lướt qua nhau như thể đã gặp lại lần cuối, nhưng thứ ám ảnh mình nhất vẫn là cảnh 2 người bước lên chuyến tàu điện, và rồi bản ending One More Time One More Chance vang lên :(
Mình cứ ngỡ Akari ko nhận ra chứ, hoặc dù có thì cũng chỉ là 1 chút ngờ ngợ rồi cứ thế để cái ý nghĩ đó qua đi thôi. Kiểu vốn dĩ chỉ còn Toono là vẫn hy vọng, vẫn bám víu lấy ký ức quá khứ ấy nên khi tàu đi qua và thấy Akari đã đi rồi, lúc đó anh ấy mới nhận ra điều đó và chấp nhận từ bỏ để sống tiếp. Mình đã luôn hiểu cảnh đó như v
Mình thì thấy đoạn kết phim, trên tay Akira đã đeo nhẫn cưới. Tức là Akira đã xếp kí ức đẹp kia sang 1 bên và yêu người khác rồi, chỉ có nam chính là đến cuối phim mới chịu chấp nhận từ bỏ quá khứ để bước tiếp thôi
Câu bạn nói chuẩn nè. Mình xem cách đây cũng cỡ 5 năm rồi. Dư vị khi vừa hết phim là một nỗi buồn, cô đơn đến trần trụi. Khi theo dõi phim từ đầu mình ko nghĩ cái kết sẽ như vậy. Đoạn cuối mình chỉ nghĩ nếu cả hai có đến với nhau liệu họ có thực sự sẽ hạnh phúc? Như Hiệp nói ở trên, nó giống như là câu trả lời cho 1 một nỗi khắc khoải, tiếc nuối đã kéo dài từ quá khứ vậy.
Cám ơn Phê Phim đã làm 1 clip về bộ anime có lẻ là hay và đặc biệt nhất đối với cá nhân mình khi nhắc tên đến hoặc nghe lại OST, 5 cm/s không chỉ là một bộ anime mà còn là những cảm xúc của tuổi trẻ, sự ngây thơ, crush một ai đó, và nó cũng không những đẹp mà còn mong manh nữa.Hi vọng team sẽ làm thêm nhìu anime của Shinkai Makoto trong thời gian sắp tới
12:46 viết quá hay, quá chuẩn và chính xác. với giọng đọc truyền cảm như đi sâu vào lòng mình. hay quá. sâu sắc.
Có 1 phân đoạn khiến mình xem lại rất nhiều.. Đó là lúc Toono lên tàu để gặp akari... Nhìn ra cửa kính tàu. " Ngày mà tôi và akari hẹn gặp nhau. Chiều hôm đó, tuyết bắt đầu rơi" lời thoại cộng vs soudtrack piano khiến mình bắt đầu cảm nhận được nỗi buồn trong phim
Trong 1 ngày Phê Phim tung ra 2 siêu phẩm, sáng thì "Bá Vương Biệt Cơ", chiều tối thì "5 cm per second". Tuyệt!!!!!
M
Mai 1/4 rồi á
vừa xem lại Bá Vương Biệt Cơ không lâu, cơ hội xem lại 5 cm per second :))
Mấy tác phẩm như 5 cm/s luôn làm ta ghi nhớ, hằn sâu trong tim để rồi mỗi khi nhớ lại ta lại thấy một phần của mình hoà vào nhân vật vậy. Cảm ơn Phê Phim đã gợi nhớ lại cho mình câu chuyện mà mình xem nhiều năm về trước này.
Lần đầu tiên, ấn tượng của mình về bộ phim là nó đẹp, đẹp từ âm thanh đến hình ảnh. Nó đẹp đến mức tớ chả biết dùng từ nào cho đúng nữa.
Tớ đã thực sự mê đắm khi những ca từ của one more time one more charge vang lên, và càng thấy đồng cảm với ý nghĩa của bài hát đó khi tớ nghe đâu đó rằng nó là câu chuyện thật của tác giả gửi cho người bạn gái đã khuất của mình. Tớ nghiện đến nỗi chỉ cày lại bộ phim không biết bao nhiêu lần vì cái bữa tiệc âm thanh và hình ảnh này, nó quá tuyệt vời.
Thế nhưng khi bộ phim ra mắt năm 2007, khi đó mới chỉ là thằng nhóc 15 tuổi. Cũng cùng độ tuổi như Takaki trong phim và cũng như Phê Phim, tớ không hiểu được tại sao Takaki lại làm như vậy,
Tại sao? Nhận được thông tin rồi, mà ko hồi đáp ? viết rất nhiều rồi sao lại không gửi ?
Hèn nhát, bất lực , vô dụng,.... đó thực sự là những gì tớ nghĩ về nam chính và cái kết "lạ" nhất tớ từng xem khi đó.
Khúc cuối tớ vẫn không thể cảm nổi nụ cười mà họ dành cho nhau, rõ ràng, họ nhận ra nhau nhưng lại vờ như không thấy ? Tại sao chứ?
Nó đã ám ảnh tớ suốt nhưng khi đó với bộ não 15 tuổi, tớ không thể hiểu được.
Thế nhưng đây vẫn là 1 bộ phim mà tớ mê nhất.
Cho đến khi your name 2016 được ra mắt. Tớ, lớn hơn 1 chút, yêu nhiều hơn 1 chút và...
Tớ lại đồng cảm với Takaki :( Bởi cảm giác, bất lực, tuyệt vọng, nếm trải mùi đời hơn 1 chút :(
2021 rồi, tớ vẫn xem lại để hiểu, để thấm hơn những chi tiết cài cắm tuyệt vời của tác giả.
Tớ lại hiểu thêm 1 chút nữa về cái kết đau lòng đó :(
YourName mang cho chúng ta 1 thế giới fantasy và 1 cái kết đẹp.
5cm/s cho chúng ta 1 cái kết đẹp, đẹp đến phũ phàng của hiện tại.
@@PJSMinhDuc
- Năm mình 15 tuổi: xem phim không thấy chút đồng cảm nào, khó chịu với cách hành xử của nhân vật.
- Năm mình 20 tuổi, lần đầu yêu đơn phương rất lâu một người, thì cuồng phim cuồng truyện đến mức tự thu âm cả sách nói.
- Năm mình 30 tuổi, sau khi đã làm mẹ của 1 cậu con trai: vẫn thường nghe lại nhạc phim, xem lại MV vì quá hay quá đẹp. Nhưng nội dung phim thì ko thích lắm nữa, vì nó tiêu cực quá. Ngày xưa chiến tranh bom rơi đạn lạc các cụ nhà mình còn chẳng bỏ nhau, đây thì toàn các thanh niên overthinking tự làm khổ mình. Mình thích năng lượng của Your name hơn, chứ 5cm/s uỷ mị yếu đuối quá.
Nghe mà đồng cảm thật sự. Tôi và cô ấy đã dùng 6 năm của nhau để đi qua hết thời học sinh. Thế nhưng hai đứa phải chia tay khi đã lên đại học, có một chút gì đó tiếc nuối và hoài niệm. Cảm ơn ad đã làm video này.
Mong pp làm nhiều hơn về anime ạ 😽
Lên top bạn ơi
On top
Lên top bạn eiiiiii
Đợi cuối năm nay hoặc đầu năm sau cho Jujutsu Kaisen 0 lên sóng ;)))
Đúng vậyyy
Mong vậy
5cm/s: khoảng cách về địa lý
Khu vườn ngôn từ: khoảng cách về tuổi tác
Your name: khoảng cách về thời không
Ba bộ mình đều đọc novel lẫn xem phim, bộ nào cũng làm mình suy ngẫm :((
Weathering with you : khoảng cách về bệnh tật
toàn siêu con m* nó phẩm
Chơ tớ hỏi mua LN của khu vườn ngôn từ ở đâu v ạ
@@hienthanh6891 khoảng cách về thời tiết :))
hảo hán
5cm/s là câu truyện với chủ đề về đời thường đầu tiên khiến mình có ấn tượng mạnh, một phần có lẽ là do độ tuổi khi xem lúc ấy. Cơ mà cho đến giờ 5cm/s vẫn là một trong ba câu truyện về đời thường hay nhất mà mình từng xem( chỉ đơn giả là một trong ba thôi nhé).
Cảm ơn kênh nhé, thật sự là mình vừa khóc khi nhớ lại đấy.
Những sáng tác của Sỹ Luân nghe mãi ko phai.. Phúc hát rất hay và ấm áp
trc khi coi video này, mình muốn nói 5cm/s là bộ anime - tiểu thuyết - manga hay nhất mình từng xem trong các tác phẩm của Shinkai Makoto, con your name và đứa con của thời tiếc ko đọng lại bất cứ cảm xúc nào trong mình, đọc 5cm/s khiến bản thân mình muốn "gấp cuốn sách lại chỉ để tận hưởng chút ánh sáng từ ngọn đèn, hay đơn giản là vết thương trong lòng mình có thời gian để tự tìm xoa dịu".
cảm ơn đã đọc.
đúng là your name hay weathering with you chả mang lại cảm xúc gì với tôi như 5cm/s hay the garden of words
@Đức Anh Phạm theo tôi nghĩ thì khoảng cách lớn nhất chưa chắc đã là khoảng cách đâu, có thể là do thời gian lâu quá rồi chăng?
Thật ra thì Your name rất hay nhưng cảm xúc nó ko bằng 2 bộ cũ , tại vì Your name có yếu tố thần kì còn 2 bộ đó thì ko :((
Channel Phê Phim lúc này kiểu: Miễn các bạn đau khổ :))
Hajime :)))
Phim này khóc nhiều vl
Chà neo??
Mấy hôm trước vừa khu vườn ngôn từ
@Mai Nguyễn Ngô Hiền đúng đấy dạo này meme miễn chúng mày đau khổ có mặt issayama đang tràn lan trên mxh
Đã coi phim 3 lần và mình chưa bao giờ thoát khỏi sự ám ảnh mà phim mang lại cho mình. Ám ảnh sự u buồn đến đáng sợ , ám ảnh khung cảnh đẹp đến xúc động , ám ảnh những kỉ niệm của 2 nhân vật. Cảnh trong phim rất đẹp nhưng lại rất buồn vì đa phần tác giả sử dụng không gian tĩnh. Đặc biệt là phần nhạc kết phim, ám ảnh mình đến từng giai điệu, từng lời chữ. Đối với mình đây là bộ amine kinh điển nhất, xúc động và ám ảnh nhất. Chỉ khi bạn trải qua bạn mới hiểu rõ mồn một cảm xúc của nam chính, buồn đến nghẹt thở.
Nghe đồn 5cm/s là 1 phim buồn. Và mình đã tìm đến nó khi bản thân đag vô cùng mông lung và buồn bã. Nhưng không hiểu sao khi xem hết phim mình lại cảm thấy có chút nhẹ nhàng trong người. Cảm giác như nó đã lấy đi nỗi buồn của mình ❤
Tôi đã xem bộ phim này ba lần và mỗi lần là một cảm xúc khác nhau...Mỗi lần tôi lại phát hiện ra một chi tiết mới và hiểu hơn về phim..mỗi lần là những khoảng thời gian khác nhau theo dòng thời gian của cuộc đời của mình. Điểm chung của ba lần đó là tôi đều khóc :))
Trước hết thì cảm ơn Phê phim đã viết một bài "cảm nhận" về Byousoku 5 Centimeter. Và sau khi xem hết thì mình kiểu " ... wow, im not alone.... ". Sau khi xem lần phim lần đầu, cảm xúc của mình chỉ có thể tả bằng một từ "sợ". "Sợ" phải xem lại bộ phim 1 lần nữa, "sợ" cái cách mà Shinkai Makoto biểu đạt sự cô đơn đó qua từng khung hình, để rồi mình lại tìm kiếm phiên bản đẹp nhất ở trên mạng và lưu nó vào một nơi và chắc chắn mình không bao giờ để mất ... Cho đến lúc Phê phim ra video này, mình có đọc title và lập tức skip vì thực sự rằng, dù mình đã xem bộ phim từ 2014, mình cũng không thể ngăn lại được nỗi "sợ" xem bất cứ thứ gì liên quan đến bộ phim này... Cho đến hiện tại, khi mọi thứ đã xa cách và đây là năm 2022, bỗng chợt mình lại thấy video này từ youtube recommend, mình click vào, và .... mình tiếp nhận lại từng ký ức khi xem bộ phim một cách thật lạ, thật bình thản, giờ đối với mình 5cm/s đã thành 1 ký ức mặc dù buồn, nhưng ký ức đó sẽ mãi là ký ức đẹp nhất .Mình nhận ra có lẽ nỗi "sợ" trong tâm trí mình với bộ phim suy cho cùng cũng chỉ là "sợ" phải đối mặt với chính mình của ngày xưa, một đứa trẻ với một tình yêu, thậm chí còn chẳng thể đẹp như phim, 1 one-sided, không thể chống lại được khoảng cách địa lý và thời gian.
Byousoku 5 Centimeter là một bộ phim không dành cho tất cả mọi người, mình đã recommend cho vài người bạn, kể cả người đó, xem bộ phim nhưng đa số họ đều đánh giá bộ phim tẻ nhạt và có phần sến súa. Nhưng với cá nhân mình, bộ phim vẫn sẽ mãi là bộ phim hay nhất, "thật" nhất, "cảm xúc" nhất mà mình đã từng xem.
P/s: Một điều thú vị là phim có 1 unoffical "Hardstyle" soundtrack, và nó rất là hợp tâm trạng của mình lúc này.
Star Driver - 5 Centimeters Per Second
Phân tích sâu sắc vô cùng. Tks ad
Xem phim này nhiều năm về trước, mình chẳng thấy buồn gì, chỉ thấy có sự day dứt không nguôi mà phim mang lại, có lẽ bởi khi ấy mình quá trẻ, lớn hơn nhiều rồi mới thấm được nỗi buồn và cô đơn mà bộ phim đem lại. Cảm ơn Phê phim đã làm 1 bài review công phu thế này
Khi lớn lên ta mới hiểu dc sự cô đơn, cảm giác như bị đóng băng nhìn dòng người vội vã.Mặc dù có người yêu rất thương mình nhưng vẫn thấy bình thản ko nồng nhiệt, cô ấy hay bảo mình vô tâm. Đấy là lý do mình học IT
Mk ghét sự ồn ào, mk thích sự cô đơn. Mk cũng học IT nhưng mk lại theo đuổi một cô gái đã 4 năm nhưng vẫn thất bại😞😞😞
Chắc theo Đen vâu nói : chúng ta đang tiến hoá để cô đơn .
@@BinhNguyen-oi9ck Tại sao bạn không theo đuổi nhiều cô gái cùng lúc thì tỉ lệ thành công chẳng cao hơn à? Dân IT thì nên để cho mình có nhiều lựa chọn- 1 sv IT chia sẻ
có ai có thể cho mình biết nhạc nền là gì không
@@BinhNguyen-oi9ck bạn ơi giống mình thế. Mình IT và cũng yêu 1 cô gái 5 6 năm rồi.
Đã đọc cả manga và đã xem anime. Cảm nhận như người phân tích cho đến khi chính mình trải qua tình yêu bắt đầu từ tình bạn thân, rồi phải xa nhau mà không thể hẹn khi nào gặp lại. Tôi và em đều chỉ chờ người còn lại vượt qua được thời điểm khó khăn để có thể kết thúc êm đềm...
đọc luôn light novel đi bạn, sẽ có thêm nhiều chi tiết thú vị
@@ilovejesus42 chắc mình thôi bạn ạ, mình đủ đau lòng rồi
Light novel sẽ tiết lộ thêm về k.tế Takaki, những mối quan hệ khác của anh, nhất là cô gái đeo kính cận,...
@@DungLe_1011 cô người yêu lúc sinh viên hay đi làm hả bạn :
@@datlt243 từ sinh viên đến khi đi làm luôn ạ, cũng đâu gần 4 5 cô lận, cô kính cận có nhắc trong phim là cuối cùng trước khi gặp lại Akari :(((
Comment muộn hơn 1 năm nhưng vẫn phải comment vì PP phân tích bộ phim này hay quá đi :) cứ như là lúc viết kịch bản cho video này, tác giả cũng đang nghe nhạc trong phim để có thể viết ra những dòng thoại hay thế này. Phim 5cm/s có lẽ là bộ phim buồn nhất trong số các bộ phim của đạo diễn Makoto Shinkai mà mình từng xem, so với các bộ phim khác có chút khoảnh khắc vui tươi thì dường như cả bộ phim 5cm/s ta chỉ thấy nỗi buồn bao trùm tất cả, thế nhưng cái kết lại là một khoảnh khắc có hậu cho nam chính, dù ngắn nhưng khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi này cũng đủ để ta cảm nhận được 1 điều từ các phim của Makoto, đó là nỗi buồn dù lớn cũng sẽ trở thành kỉ niệm và tương lai sẽ định đoạt cuộc sống của chúng ta có hạnh phúc hay không, không phải là quá khứ.
Em rất phục kênh của ad, phân tích rất kĩ lưỡng như cách mà giáo viên ngữ văn phân tích tác phẩm văn học. Đã thế, lại rất rành về cấu tạo phim và các thủ pháp của phim. Nếu kênh ad mà làm phim hay anime chắc cũng hong tệ.
Nay cảm xúc của t cứ nghiêng về bên tối ấy
Hơi mỏi mỏi của ngày dài
Hơi tiếc tiếc với mối tình đơn phương
Chúng ta sẽ mãi là nhữg ng bạn tốt
Xem , nghe , nhìn video này cảm giác như đc tâm sự vậy
Lòng t như nhẹ bớt ấy ..
Đây là một trong số những bộ phim có thể ko khiến người ta rơi nước mắt, nhưng mang nỗi buồn mang mác gây ám ảnh nếu bạn tìm thấy sự tương đồng với chàng trai trong phim...ít nhất là với mình
Đến mình là con gái cũng bị ám ảnh bởi sự cô đơn của Takaki đến mức mua manga và novel 5cm/s để đọc
@@KienNguyen-sy4jf thế nếu có người con trai như vậy nếu bạn là 1 bạn cùng lớp .2 năm ít nói bạn nêu cho mình suy nghĩ của bạn đi
Rất nhiều tâm huyết của a. Xin cảm ơn
Cảm ơn mọi người đã làm về bộ phim này, nó làm tôi nhớ về mình của 10 năm trước, khi lần đầu tiên qua một dòng tâm trạng một người bạn trên mạng, tôi đã biết bộ phim này! Nó làm tôi thấy đồng cảm, và tôi đã chìm vào từng thước phim ấy. Thời điểm đó dòng phim này rất kén người xem vì cách kể của tác giả chỉ dành cho những ai thật sự muốn lắng nghe hơi thể của phim và muốn đồng hành cùng nhân vật. Tuy lời thoại không nhiều nhưng hình ảnh, âm nhạc đã làm rất tốt phần còn lại, nó làm tôi thật sự có một cái nhìn khác về chuyện tình tôi lúc bấy giờ, nỗi buồn của tôi đã vơi đi phần nào khi bộ phim đã chỉ tôi biết mình nên làm gì với sự đợi chờ.
Ông Shinkai Makoto : King Of Chia Cách =))
=))) Tượng đài vàng trong làng chia cắt các cặp đôi.
Hajime (Núi của Chúa) Isayama: Fuhrer of Đau khổ
Hideaki Anno: cười cực "chmầm kảm"
@@lewakar Thế nào vậy
cũng không hẳn, sẽ là 50/50. she and her cat thì chia cắt, gửi những vì sao xa cũng chia cắt,rồi bên kia đám mây, nơi ta hẹn ước là hợp, rồi 5cm/s lại chia cắt, rồi khu vườn ngôn từ lại có đoạn hợp (yêu là luyến), rồi kimi no nawa, tenki no ko cũng là hợp mà
@@blackdragonoz kể từ sau khu vườn ngôn từ bắt đầu tươi sáng dần, chứ trước đó thì đúng là king of chia cách thật
Nó làm mình nhớ đến quãng thời gian vẽ background cho Anime, cả nội dung lẫn phần hình ảnh mãi là nguồn cảm hứng làm việc cho mình
Đoạn kết clip thật sự chạm được tớ và đó cũng là cách tớ chọn để cất giữ những kĩ nhiệm cả những niềm vui và nổi buồn
C.ơn bn viết kịch bản và pp ♥️
Tôi xem phim này lần đầu năm 2013, lúc ấy mới 17 tuổi thôi, bằng tuổi nhân vật chính trong hồi 2. Cảm giác xem xong buồn và hụt hẫng lắm chứ. Nhưng nỗi buồn lúc đó cũng chỉ là của đứa trẻ chưa lớn, buồn vu vơ mấy ngày rồi lại thôi. Năm nay 2021 là đã 25 tuổi rồi, bằng tuổi nhân vật chính ở hồi 3. Xem lại phim giờ mới thấy đồng cảm hơn với nhân vật nam chính nhiều lắm. Anh vừa đáng thương mà vừa đáng trách. Anh không níu giữ Akari bằng tất cả sức mình, nhưng cũng không quên được cô. Kết cục là anh vẫn cô đơn qua bao nhiêu năm tháng, còn làm tổn thương Kanae và những cô gái khác anh quen. Giọng đọc của video này cũng rất hay, rất truyền cảm, như gợi nhớ về 1 thời xa xưa ấy. Cảm ơn kênh đã làm 1 video hay như thế này. Subscribed.
"Lời hứa hẹn của tuổi mười mấy chẳng hề nông cạn qua quýt, chỉ là chúng mình không đủ sức thực hiện." (lượm trên Internet)
p/s: Một fact nữa về anime "5cm/s". Đó là bài hát của phim - "One more time, one more chance" được tác giả sáng tác để tưởng niệm bạn gái quá cố của mình, người đã qua đời trong một trận động đất ở Nhật.
Mặc dù chưa xem phim bao h nhưng khi xem hết clip trên bộ phim đã ám ảnh trong đầu mình hơn 1 ngày rồi lúc nào cũng suy nghĩ về phim ko thể nào ngừng suy nghĩ về phim đc... Thật sự thì nó ám ảnh vl. Giá như mình ko xem thì bây h đây đã ko ám ảnh như vậy rồi, nếu quay ngược lại đc thời gian thì mình sẽ chọn ko xem thì sẽ tốt hơn :(((
Cảm ơn phê phim vì đã đem lại những cảm xúc mà mình đã trải qua sau khi đọc xong bộ tiểu thuyết cùng tên. Buồn. Nhưng tuyệt vời.
Ng phân tích bộ phim nói hay quá trời.nghe rất là cảm xúc.cam ơn anh ạ.
Next : Bên kia đám mây nơi ta hẹn ước 😄 😄😄😄
Đã buồn thì phải buồn cho chót nhé anh
Bộ đấy đúng là vẫn còn nhiều chi tiết khó hiểu thật
Đúng đúng
Xin review với se à ae
+1
+2
Bộ phim này phù hợp với câu có Duyên nhưng không Nợ. Cho dù họ chỉ cách 5cm nhưng họ vẫn không thành đôi. Còn Your Name cho dù cách nhau ngàn dặm thì họ vẫn đến được với nhau.
Một trong những anime tình cảm buồn nhất từng xem
Thì tình yêu có muôn hình vạn trạng. 5cm/s tượng trưng cho sự tiếc nuối. Tượng trung cho 1 cảm xúc. Tuy khá tiêu cực nhưng đoạn cuối lại tháo gút mắc. Xoa dịu cho những ai đã có 1 tình yêu xa cách. Nó ko phải khoảng cách địa lý, nó xa cách về tâm hồn đồng điệu. Your name thì ngược lại, cả 2 nhân vật chỉ tiếp xúc nhau đúng 1 lần trên đỉnh núi. Họ giành cảm xúc tuy hời hợt nhưng đồng điệu, khoảng cách địa lý tuy yourname xa hơn nhưng khoảng cách tâm hồn lại ở ngay cạnh nhau. Tình yêu của yourname nó lại khác 5cm/s. Một bên thì tình yêu thấm thuần nhưng lại tan vỡ, còn bên kia thì không rõ nó nở lúc nào, nhưng lại dai dẳng đến kì lạ. Người ta nói yourname mang yếu tố siêu nhiên, đúng nhưng nó không giải thích cho tình yêu được sinh ra hoặc ký ức đã xoá nhoà. Đúng là sự siêu nhiên gắn kết 2 con người nhưng nên nhớ xuyên suốt nửa đầu hành trình, họ chưa 1 lần tiếp xúc thật với nhau, nhưng dù vậy họ lấy ánh mắt của mình quan sát thế giới của người ấy. Họ cùng nghĩ cho nhau để rồi cả 2 tâm hồn quyện lại. Cái kết thật sự có lẽ là mitsuha đã mất trong trận thiên thạch oanh tạc, cũng có thể phần sau chỉ là ảo tưởng của Taki
Thật cảm xúc 😊😊 nghe đi nghe lại chục lần vẫn chưa đủ ...
Truyện này buồn quá anh ơi. Nó làm em rưng rưng nước mắt
Một bài học mình nhận ra trong phim là:
Khi còn nhỏ chúng ta thơ ngây nên khi chúng ta muốn thì chúng ta sẽ cố gắng đạt được nó cho dù kết quả đó thế nào: taki dù chỉ là một đứa bé cấp 1 nhưng vì một tình cảm vs akari đã dám một mình đi đến tìm akari cho dù nó xa thế nào.
- tuy nhiên khi lớn lên sự thơ ngây trong ta mất đi. Chúng ta suy nghĩ về những kết quả. Suy nghĩ về nhiều điều trong cuộc sống khiến ta cứ chần chừ đắn đo trong quyết định mình . Taki đã soạn tin nhắn chỉ cần một cú lick ( một việc cực kì đơn giản hơn nhiều so với taki còn bé phải đi quãng đường xa) là cậu sẽ đến dc bên akari những cậu lại không lam cứ chần chừ chần chừ đến khi lớn lên sau này chỉ còn là những luyến tiết muộn màng. Chuyện tình akari vs taki giống như cánh hoa anh đào rơi 5cm/s dù rơi rất chậm những vì sự chần chừ do dự ma không biết từ lúc nào nó đã rơi xuống đất mà ta không hề hay biết.
Năm lớp 10, mình đã gặp và lần đầu biết yêu thương một người mà có lẽ mình sẽ không thể nào quên, và mình cũng không còn muốn quên. Cả hai đều chưa từng gọi nhau là người thương, chưa từng nói bắt đầu, cũng chưa từng nói kết thúc. Tất cả chỉ kéo dài vỏn vẹn trong ba tháng. Mình vẫn nhớ ngày đầu tiên mình được ngồi cạnh cô ấy. Một buổi chiều thu ấm áp, và ánh nắng tô vàng cả sân trường. Một mái tóc ngắn, cao hơn vai một xíu. Và như nam chính trong tác phẩm 5 cm trên giây, trí nhớ mình đã lạc mất hình ảnh của cô ấy. Nhưng kỷ niệm lại là thứ khó có thể quên đi. Những buổi trưa nóng bức mà cả hai cùng chạy thật nhanh ra quán nước để được ngồi máy lạnh, hay buổi chiều khi cô gái ngồi dựa vai chàng trai để nghỉ ngơi, với những ngón tay đan lẫn nhau ngay dưới bàn, và cả buổi tối hôm đó khi mình không thể chạy đến khi cậu cần trong một trời mưa bão. Hôm đó, mình vẫn nhớ điều mà người đó đã nhắn mình "đúng thời điểm, nhưng sai người", và rồi biến mất theo chuyến bay đi du học. Cảm xúc đầu tiên là đau buồn, tiếp theo là trách móc, và dẫn đến sự tức giận. Lần tiếp theo, cũng là lần duy nhất mình nhìn thấy cô ấy sau cuộc chia ly bằng sự im lặng, mình đã quay ngoắt người và không nhìn lại. Nhưng càng lớn, và càng nhiều người bước qua cuộc đời mình, cô ấy lại là người duy nhất mình nhớ đến. Thật ngốc nghếch, và thật buồn. Liệu cậu có còn nhớ đến mình? Mình đã có bao giờ như một chuyến tàu, chạy vụt ngang tâm trí cậu và biến mất? Còn cậu thì lại trở nên một phần của trái tim mình từ bao giờ. Cũng chẳng còn sự trách móc hay tức giận; tất cả đều đã tiêu biến, chỉ còn nỗi buồn của sự mất mát, và niềm vui vì đã từng được va vào nhau trên con đường một chiều mang tên cuộc đời, dù chỉ trong một chốc. Cảm ơn "mấy người" ^^.
Lần đầu xem phim, mình đã khóc. Lần tiếp theo xem, mình thút thít trong sự đồng cảm với nam chính, và trách móc nữ chính vì đã chọn tiếp tục mà không đi tìm nam chính. Lần đầu đọc tiểu thuyết, mình cảm thấy buồn. Có lẽ vì mọi thứ giống như câu chuyện của mình, nên mỗi khi nghe đến hay nhìn thấy tên tác phẩm "5 cm trên giây", mọi thứ lại ùa về như một thước phim. Thật buồn, và cũng thật đẹp.
Mỗi người đều có mỗi suy nghĩ riêng, nhưng điểm chung của tất cả là sự nuối tiếc ! Em chúc anh sẽ sớm tìm được người dành riêng cho chính anh !
Cảm ơn phê phim và anh Hoàng Hiệp. Em cũng vừa chia ly mối tình đầu tuyệt đẹp của mình. Có lẽ những lời ở cuối video sẽ làm động lực cho em. Mong Phê Phim sẽ luôn phát triển 🥰🥰
Nghe cái giọng đọc + thêm nhạc nền muốn khóc luôn trời ơi 😭. Không bàn nội dung bạn đọc gì, bản thân nó đã rất tuyệt vời
ủng hộ team, nội dung rất chất lượng, mong team sẽ làm nhiều hơn nữa các bài phân tích về các anime movie khác nữa!!!
Hy vọng anh làm về phim "Dáng Hình Thanh Âm" - "Koe no Katachi"
Đức Phúc tuyệt vời. Giọng hát ấm áp và hay quá
Phim đẹp thực sự, khung cảnh choáng ngợp nhưng luôn phảng phất nỗi buồn. Nhịp phim rất nhẹ nhàng, sâu lắng, chậm và buồn. Những phim sau này của Shinkai Makoto k còn chiều sâu cảm xúc như này. Mỗi tội nhân vật chính hãm v, cứ bị mắc kẹt vs tình cảm mông lung, những điều viển vông, xa vời mà k biết trân trọng ng bên cạnh.
Mong phê phim làm về "Dáng hình thanh âm" ạ
Phê phim làm:
Koe no katachi,
Kimi no suizou wo tabetai đi
Nghe review mà rớt nước mắt. Tuyệt!!!
giọng của bạn nghe ấm áp ,hay và truyền cảm quá.Thích nghe giọng bạn này bình luận!!
Cái cảnh cuối chương 3 ám ảnh thật sự, cả lúc biết được akari đeo nhẫn cưới nữa. Cứ nghĩ là sẽ HE nhưng ai ngờ
Btw ai muốn biết hơn về góc nhìn của Akari thì mua cuốn 5cm/s one more side về đọc nhé
Thật tiếc nuối cho Takaki và Akari vì đã gặp nhau sai thời điểm, do hoàn cảnh, phương tiện chưa tốt đã dẫn đến nhiều trắc trở, khó khăn cho sự gặp nhau giữa 2 người. Họ chỉ biết nhìn nhau như 2 người ở bên kia bờ sông mà không cách nào có thể chạm vào đối phương, cứ thế mà đánh mất nhau. Nếu như câu chuyện của họ xuất hiện vào thời hiện đại hơn, thì có lẽ họ sẽ luôn được thấy nhau, theo dõi được hình bóng của nhau và đã có thể đến bên nhau hạnh phúc rồi. Takaki và Akari từ một ước muốn được mãi ở bên cạnh nhau, vậy mà đến cuối cùng, họ lại chỉ coi nhau là kỉ niệm, và chỉ đơn giản là nhớ về nhau như vậy. Mình tự hỏi Akari thật sự đã hết thích Takaki rồi ư ? Họ từng khóc vì rời xa nhau như vậy mà. Đây là bộ anime có cốt truyện, hình ảnh đơn giản thôi, có thể các bạn ko ấn tượng gì về nó. Nhưng đối với mình, đây là bộ Anime hay nhất từng xem. Vì nó đánh rất sâu vào nỗi sợ tiềm ẩn của con người, từng tình tiết của nhân vật Takaki và Akari giống như thật trong cuộc sống này vậy. Nó thật đến nối khiến mình ám ảnh vì những điều đó như chạy mồn một trong đầu, cảm giác như mình được hoà nhập vào linh hồn của nhân vật trong phim luôn. Đây là thứ mà khi xem những bộ Anime khác mình chưa từng được trải nhiệm nó. Mình đã xem Mộ Đom Đóm, Khu Vườn Đom Đóm, Your Name, ... Nhưng đây là bộ phim thật nhất, cảm xúc nhất. Cảm ơn 5cm/giây đã xuất hiện trong cuộc đời tôi. :(((
hay quá, thanks ad
Xem rồi nhé cũng giống như bạn nói thôi . Mãi sau nay khi trải qua mọi chuyện mới phát hiện ra ..... là bản thân mình
Làm nhiều hơn về Anime nữa đi ạ
Hóa ra anh luôn muốn biết rằng akari còn nhớ đến mình ko. Sau đi giải quyết đc câu hỏi này anh đã nở 1 nụ cười rũ bỏ đi u buồn và sẽ có 1 cuộc sống tốt đẹp hơn. Sau này nếu còn gặp lại thì họ mong rằng trên khuôn mặt người kia sẽ nở 1 nụ cười chứ ko phải là 1 khuôn mặt u buồn
^^ giọng bn hay và phân tích hay lắm. Tiếp tục làm thêm nhiều video nữa nha.
chờ 1 video như vầy lâu lắm rồi 🌸🌸🌸
1 like cho Phê Phim khi những video gần đây nói về anime, đặc biệt anime của đạo diễn Makoto Shinkai
Mong phê phim làm về Laputa: Castle in the sky
Bài cuối phim "One more time one more chance" ám ảnh mình từ lúc xem phim.
Nỗi buồn mang mác như chất nghiện, lời hát như giằng xé tâm can. Học tiếng Nhật rồi, từng lời hát như những cái xoa vào vết thương chưa bao giờ lành.
Lâu lắm rồi mới được nghe lại bài này. Hay lắm ạ 😘
Tháng 4 và lời nói dối của em đi addd
“No matter what bonds you forge with others, time will tear them apart. Well… Doesn’t thinking about it make you sick?”
In your name its kinda different
Ad phân tích phim hay quá vs những câu từ thật chân thực, tôi dường như nếu ko xem video này chắc ko thể hiểu được ý nghĩa thực sự và mối tình xâu đậm của bộ phim đó
Nội dung chất lượng quá ạ. Hay ạ!
Cô ấy hứa là sau khi du học xong nếu cả 2 vẫn còn độc thân thì sẽ quay lại…
Ước gì 5 năm trôi qua chỉ trong 1 giaay…
Nhớ em nhiều lắm, nhưng cũng giận em nữa vì em nói lời chia tay quá sớm. Dù không dám liên lạc với em nữa nhưng em cũng biết là anh không muốn phải làm phiền em mà, cố tìm đủ mọi cách để quên đi được những tháng ngày ấy. Nhưng chắc chẳng có ai mà anh lại hết mình đến vậy!
Đây cho bác nào đang kiếm bài nhạc lúc đầu
czcams.com/video/aYfgS96JWjk/video.html
Hai bài sau là snow station và irrition là ost của 5cm/s nha
Tuyệt vời ad ơi
OMG Duc Phuc , i like your cover version. Love it !
Trước e đọc quyển LN này trong lớp ngồi khóc thút thít mãi
Một phần vì ức chế
Một phần vì buồn
Đọc mấy tiểu thuyết của ông Shinkai lúc nào cũng vậy:
Mong Phê phim team làm về Anime Maquia.
Có ai cả thấy rùng mình nổi da gà khi xem không.
Nhiều bộ chỉ khóc ở phần cuối hoặc phân đoạn gây cảm động riêng bộ này mỗi vài phút tôi rơi nc mắt 1 lần ( Đến cả khi xem Video này tôi cũng đã khóc ) đúng là tuyệt phẩm.
cảm ơn PP
Nhiều người k hiểu rõ nội dung vs cảm xúc nhân vật toàn chê phim + truyện 5cm/s làm t buồn nhiều 😢
Đợi mãi :) một phim anime mà mình vẫn xem lại hàng năm
Tôi cũng vậy nè... 7 năm rồi. Năm nào cũng xem lại ít nhất 1 lần :))))
Đúng rồi lúc đầu đã thấy có nét tương đồng của các tp của murakami haruki vì nhân vật luôn chìm đắm trong những hồi ức của mình về năm tháng đã qua của tuổi trẻ...trong trẻo, lãng mạn, tuyệt vời và đầy cảm xúc bồi hồi lưu luyến những năm tháng không phai ấy
Cảm ơn.
làm về CLANNAD AFTER STORY đi ạ
Kể ra làm về những tác phẩm của Key thì tuyệt hẳn
“Nếu vận tốc hoa anh đào không phải là 5cm/s thì có lẽ nó sẽ không đẹp như vậy và nếu khoảng cách giữa tôi và em là 5cm thì có lẽ chỉ cần một bước để đến với em chứ không phải là cả một đời người. Hoa anh đào vẫn rơi và tôi đã nắm trượt nó”
Theo mình đây là tác phẩm buồn nhất của Makoto vì ít nhất your name hay khu vườn ngôn từ đều có cái kết mở còn 5cm/s thì ko....😭😭😭
Mình nghĩ 5cm/s là kết mở đó chứ, nụ cười của Takaki đã nói lên tất cả. Dường như Takaki đã học được cách chấp nhận hiện thực, và nỗi buồn mà bước tiếp
@@Nhan_Thanh002 thì đó còn kết mở gì. main nữ sau này sẽ giới thiệu chú bạn thưở nhỏ cho con :'(
@@Nhan_Thanh002 kết mở thì theo mình nghĩ sẽ là nam nữ 9 có thể quay lại bên nhau nhưng ở 5cm/s thì Akari đã đính hôn với người khác r. Tức là tình cảm giữa 2 ng chỉ còn trong QK
cô ấy chuẩn bị cưới chồng rồi thì hợp gì, kết mở nhưng là: "khi đoàn tàu lướt qua, anh sẽ bước tiếp, không còn nuối tiếc" thôi. 5cm/s ý là khi khoảng cách ngày càng xa, 5cm/s cũng ko thể nào kéo ngắn khoảng cách ấy đc, rồi tất cả sẽ vụt mất
Có nhiều anime mà tôi chỉ xem tua, nhưng anime này thì ko. Nó đã mang lại cho tôi quá nhiều cảm xúc, những cảm xúc mà tôi chưa từng có, hoặc đã có nhưng rồi lại quên đi
Hôm nay vừa tròn 7 năm ngày chia tay của tôi và cô ấy. cô ấy thì đã có chồng còn tôi vẫn chưa từng có thêm một người yêu mới. bởi gặp gỡ cô gái nào, cũng nhìn thấy bóng dáng nyc............
one more time, one more chance... kỷ niệm 2016🤍
Bộ phim đầu tiên lấy đi nước mắt của tớ. Thật sự quá chân thực và sâu sắc. Shinkai thực sự tài năng!
Thì ra là thế 🥺🥺 em cũng thích đọc tiểu thuyết của Haruki Murakami, thảo nào ngay lần đầu tiên xem 5cm/s - xem phim của Shinkai Makoto là đã gục luôn trong đó, không có thắc mắc không có chê trách được 1 từ nào luôn
Chào mik đã quay lại thật ra cảm xúc của bạn đối vs phim cũng là cảm xúc của nam chính với mối quan hệ, điều k chấp nhận, k buôn bỏ đc, luôn vì quá khứ mà hiện tại k thể