Liên hệ hợp tác: contact@pheteam.vn =============================== Đây không phải review phim hay tóm tắt phim! Bạn có đủ CAN ĐẢM để xem MỘ ĐOM ĐÓM? #phephim #graveofthefireflies
Đúng là một bộ phim hoạt hình cần lòng can đảm để xem. Những phân cảnh người mẹ bị bỏng nặng, Setsuko qua đời, thái độ dửng dưng của người dân Nhật khi thấy người chết la liệt, hay hình ảnh một Setsuko bắt gặp một người chết đang đắp chiếu, đã ám ảnh mình một thời gian, thế mới thấy mức độ tàn khốc của chiến tranh là như thế nào. Nhưng phim còn đặc sắc ở việc khắc lòng tự tôn đến mức cực đoan của người Nhật khi ấy. Sau này có đợt mình đọc một cuốn sách về lịch sử Yakuza Nhật Bản, tác giả có kể người Nhật ngày xưa thà chết đói còn hơn xin sự giúp đỡ, coi như thế mới có lòng tự trọng; và một lần được xem bộ phim "Những lá thư từ Iwo Jima", có phân cảnh tướng Tadamichi đã quát các tướng khác khi hầu hết những vị này đều đang ảo tưởng về sức mạnh hải quân Nhật Bản có thể đánh thắng quân đội Mỹ, trong khi ông Tada đã từng đến Mỹ và hiểu được thế giới phương Tây phát triển ra sao--- đây có lẽ là hệ quả từ hệ thống tuyên truyền của phát xít Nhật, biến người dân thành công cụ phục vụ mục tiêu chính trị của họ, khoác lên đó những mỹ từ cao đẹp như "lòng tự hào". Seita tuy có đáng trách bởi cái tôi cao quá, nhưng ở vào trong hoàn cảnh suốt ngày bị mắng mỏ, chì chiết, phản ứng ức chế của cậu là có thể hiểu được. Giá người dì nhẹ nhàng và thẳng thắn trao đổi với Seiko thì chắc mọi chuyện đã khác. Hiện nay đang có cuộc chiến Nga-Ukcraina. Đáng buồn là mình thấy nhiều người theo dõi với sự thích thú như đang xem một bộ phim hành động, chứ ko đếm xỉa gì những khổ đau của nhân dân và binh sĩ hai nước. Lòng trắc ẩn đi đâu mất?
Thời điểm chiến tranh loạn lạc và đói kém, việc gồng gánh cả gia đinh và nuôi thêm 2 miệng ăn quả thật không hề dễ dàng. Việc bà dì vơ vét tài sản của gia đình Seita khiến mọi người ác cảm và quên mất rằng bà ấy đã đưa ra những góp ý không phải là không có lý như khuyên Seita nên đi học hoặc lao động thay vì chỉ ngồi nhà chơi với em. Sau khi khuyên không được thì bà ấy mới thể hiện thái độ rõ ràng và gay gắt. Thậm chí khi bản thân và em gái đói ăn, ông lão nông dân khuyên Seita nên về xin lỗi bà dì nhưng tự ái và sĩ diện đã lấn át hết, cuối cùng đổi lại chính là mạng sống của em gái và bản thân.
Thật, xem mà thấy ức chế chứ ko thấy thương chỗ nào, thằng a lì lợm chơi bời lêu lổng cả năm trời dù xung quanh bao nhiêu đứa nhỏ vẫn theo phụ huynh đi làm việc, cả nước Nhật vùng lên lao động. Đã v còn sĩ diện, ko nghe lời khuyên của dì đi làm để giúp đỡ nhau, ích kỷ chơi bời, đến lúc đói quá thì đi ăn trộm của ng khác từ mảnh vải đến quả củ. Ko hiểu hay chỗ nào.
Khi mình xem phim cũng nghĩ người anh Seita tầm tuổi thanh thiếu niên sao không đi làm gì đó, nhưng xem bức ảnh thì thằng bé còn khá nhỏ. Có thể do tạo hình nhân vật làm ta nghĩ vậy
@@thihuele1397 thằng anh 13, 14 tuổi rồi nhé.. Trong Doraemon lúc Nobita quay về quá khứ ông Nobi mới 10 tuổi lúc chiến tranh đã phải lao động, cuốc đất kiếm ăn rồi nhé
@@thihuele1397Seita trong phim 14t rồi. Nước nhật khi này đang gần thua trận khủng hoảng kinh tế, thiếu lương thực trầm trọng. Tầm tuổi đó thì có thể đi lao động kiếm sống được, có thể k no nhưng sẽ không chết đói và chỉ cần cố gắng cỡ 1 năm là NB đầu hàng, chiến tranh kết thúc kinh tế Nhật Bản phục hồi lại cuộc sống sẽ tốt hơn thôi
Đúng vậy cthe là vì nhà Seita sung sướng từ nhỏ. Bố là thuyền trưởng hải quân cực kỳ được trọng vọng và gdinh cthe rất giàu. Nên từ nhỏ 2 ae đã ko phải làm j.
Tôi xem xong MỘ ĐOM ĐÓM cảm nhận của tôi về những review trên mạng không hẳn đúng, chỉ đúng về chuyện tái hiện nỗi đau của chiến tranh còn về chuyện mất hết tính người thì không hẳn đúng: Hai nhân vật chính chết vì lười nhác và lựa chọn của người anh. * Đầu tiên nói về gia đình người dì: nhà bà gì cũng nghèo, 3 miệng ăn còn không đủ còn phải nuôi thêm 2 đứa cháu nữa, ban đầu thì cũng rất yêu thương 2 cháu, chu cấp đồ ăn đầy đủ cho 2 cháu, người chị còn mua đôi guốc mới cho cô em gái, quan tâm và chăm sóc 2 cháu như người nhà, nhưng dần theo thời gian, đồ ăn càng khan hiếm, gia đình ăn không đủ no, phải ăn canh rau qua ngày mà 2 đứa cháu thì lại không chịu phụ giúp gia đình gì làm việc, suốt ngày đi chơi không chịu làm việc, đứa em nhỏ thì thì không nói còn người anh thì đã lớn vẫn không chịu phụ giúp gia đình. Như người dì nhiều lần nói là người anh cần phải làm việc nhà, phụ giúp người dân dập lửa sau khi bị đánh bom nhưng cậu hầu như lơ đi và lại tiếp tục dẫn em gái đi chơi thì ai trong hoàn cảnh đó cũng sinh ra sự chán chường 2 người cháu mà thôi. Chuyện người dì bán bộ Kimono kỉ vật của người mẹ thì đó là tất yếu, trong nhà đã hết đồ ăn, nhiều ngày không được ăn cơm, đồ đạc quý trong nhà cũng bán gần hết, bây giờ 2 đứa cháu đến ăn nhờ ở đậu cũng phải có gì đóng góp cho gia đình chứ, người dì bán đổi lấy gạo xong còn chia cho 2 anh em một phần gạo mà. Khi 2 đứa cháu quyết định dọn nhà ra ở riêng thì người cũng chỉ có thể quan tâm hỏi han và chúc 2 cháu mạnh khỏe mà thôi vì gia đình đã thiếu thốn lắm rồi, không thể nuôi 2 người được rồi, cảnh chia tay có thể thấy bà cũng rất thương 2 đứa cháu. - Vấn của người anh: Cậu chăm lo em gái nhưng lại không nghĩ cho hoàn cảnh hiện tại, đến ở nhờ nhà người khác nhưng không chịu làm việc phụ giúp gia đình dì lúc khó khăn, lúc người dân cần sự giúp đỡ dập lửa đánh bom thì cũng không làm, cậu đã lớn có sức khỏe nhưng lại không tham gia các công việc nhà, việc nước trong lúc khó khăn. Thậm chí cả việc 2 anh em ăn cơm xong không chịu rửa bát đã đi ngủ để đó cho người dì phải rửa nữa. Cậu có tiền trong ngân hàng do mẹ để lại nhưng không đưa cho dì trang trải cuộc sống mà dùng số tiền đó để ra sống riêng Cậu dễ dàng tự ái khi bị dì trong lúc tức giận mình nói bóng gió việc cậu và em gái nên ra ở riêng và quyết định ở riêng trong khi bản thân lại không thể chăm lo cho em gái đầy đủ được, khi cuộc sống khó thiếu thốn người dân khuyên cậu cần phải về sống lại với gia đình Dì thì cậu cũng không nghe mà nhất quyết sống riêng bất kể em gái đang bệnh nặng và suy dinh dưỡng vì thiếu ăn.
bà dì mà thương haha, lúc Seita mới về chả mang 1 đống đồ ăn, kimono của mẹ cho thì sướng r. Sau bắt đầu ích kỷ, công nhận là gạo toàn bộ là của ae nhà Seita đi, nhưng mà bà dì hôi 1 nửa rồi, cho ăn mấy bữa đầu rồi ích kỉ tiếp, chỉ cho gia đình bả ăn, còn mấy đứa "ăn bám" thì ăn cháo. Làm như có 2ae ăn hết cả thùng mận đỏ được nhanh thế. 2ae sau ra hang ở, hỏi có 1 câu thôi mà ông cũng dùng từ xót thương được=))) mặt tỉnh bơ. Có đoạn ng anh ăn cắp chiếc áo đỏ về ra nhà bà dì đổi gạo mà chê thẳng cái áo mỏng rách rồi đuổi về kìa. Thương cái nỗi gì trời ơi. Người anh thì chạy mưa bom bão đạn, bị đánh tím mặt, bầm tay chỉ tìm lương thực cho em gái như thế kìa xem thử bà dì làm gì? cho ăn cháo, k góp công cho đất nước thì ăn CHÁO. Thà chết vinh còn hơn sống nhục, có hiểu k, Seita đã nói rõ là mẹ chết rồi k muốn e gái biết, bà nói toạc ra xong đêm em gái khóc thì mắng, bắt nín?? Sống trong cái nhà mà ki bo từ đồ ăn, đồ uống trong khi gạo của 2ae tất, anh mới sang nhà dì có bao nhiêu đồ ăn dc cấp chả đưa hết cho mụ đấy à. Về lại cái nhà đấy thì có được đủ đầy k hay ăn cháo tiếp.
Một bộ phim hết sức ánh ảnh, xem cách đây 20 năm chỉ xem duy nhất 1 lần xem chảy nước mắt. Cứ mường tượng như con mình hay em mình. Chiến tranh dù có vì mục đích gì nữa cũng đều sai trái!
Mộ đom đóm mang lại cho mình các cảm xúc buồn,thương tiếc,tức giận và đặc biệt là ám ảnh đan xen lẫn lộn sau khi xem xong.Buồn vì câu chuyện của phim đã thể hiển sự tàn phá,ảnh hưởng của chiến tranh.Thương tiếc cho những người dân bị ảnh hưởng bởi chiến tranh đặc biệt là những nhân vật như Setsuko khi còn chưa nhận thức được hoàn cảnh và cuộc sống của mình,vẫn còn rất hồn nhiên vui vẻ.Tức giậm vị sự vô nghĩa của chiến tranh,sự tự cao người dân Nhật Bản xưa.Ám ảnh bởi khó khăn khiến cho con người dẫn đến tha hoá và thay đổi + các yếu tố tạo thành bộ phim khiến cho mình vẫn không dám xem lại kể từ lần cách đây đã rất láu
Cảm ơn Phê phim đã lm về Mộ đom đóm, thật sự lúc còn nhỏ thì mình đã coi phim này, trong lúc coi ngồi đó cứ rưng rưng nc mắt. Cái video đã mở rộng sự hiểu bt nhiều hơn về phim này, nó đã mang cho mình rất là nhiều cảm xúc như buồn, thương tiếc, tức giận. Phim thể hiện cái sự mạnh mẽ và lòng thương của ng anh dành cho ng em, nói về tác hại của chiến tranh ảnh hưởng tới những đứa trẻ. Mk rất là thương tiếc cho ng em mới nhỏ, vẫn rất ngây thơ và hồn nhiên mà đã trải qua rất nhiều khó khăn. Mộ đom đóm nên được xứng đáng là 1 trong những phim hay nhất mọi thời đại, dù coi lại rất nhiều lần như mà mình lun lun khóc trong lúc coi phim này. 💜❤💕💗💓💞🤍♥
Mình nhớ hồi lúc mình mới lớp 5 thì CZcams có đề xuất cho mình coi phim này :)))) lúc đầu cả đám ngồi coi ai cũng nháo nhào ồn ào hết á nhưng lúc hết phim đứa nào cũng im lặng, mắt thì rưng rưng :)))) mới lớp 5 mà tui đã coi phim này thiệt nể phục mình. Đây cũng là bộ phim đầu tiên ko dám coi lại lần thứ 2 vì phim quá chân thực luôn á :)))
Chính nó đây rồi, chất giọng hoài niệm tới run người của Hoàng Hiệp, là chất giọng đã đưa mình tới với Phê Phim, là chất giọng đã dẫn mình khám phá biết bao chân trời của Ghibli. Cảm ơn Phê Phim đã dành tgian và làm lại những thước phim cổ xưa , hoài niệm này
Mình ấn tượng nhất cảnh phim chiếu lại lúc Setsuko chơi bên cái hang trú ẩn đợi anh về, đoạn đó còn có thêm 1 bài hát của Nhật, nhìn cảnh em ý chơi đùa hồn nhiên chờ đợi người anh trở về mà thấy thương cho bao sinh lý bé nhỏ đã bỏ mạng thời kì chiến tranh, kế tiếp đó là cảnh người nông dân dặn Seita mai táng em với một sự thanh thản đến đáng buồn cho xã hội Nhật khi đó, xã hội mà nơi trẻ em chết là chuyện bình thường, thậm chí còn không đáng để họ để ý
Thật sự thì bộ phim k đáng để khóc mà là để giận. Giận chiến tranh đã cướp đi sinh mạng k chỉ người lính mà cả dân thường và ngay cả khi chiến tranh đi qua thì hậu quả vẫn tiếp diễn. Giận hơn nữa chính là lòng tự trọng của người anh. Đứa em vô tư chưa biết gì phải chịu đói, chịu bệnh một phần vì người anh quyết định bỏ nhà người dì ra đi. Lòng tự trọng có thể quan trọng hơn mạng sống nhưng mạng sống của người thân, người nhà thì k gì đánh đổi được. Đứa em sắp chết thì lòng tự trọng chẳng cứu được. Có thể Seita chỉ mới 10 tuổi nhưng thời chiến thì những đứa trẻ trưởng thành sớm hơn. Nhật Bản là nước gây chiến nên người dân ít biết được sự tàn khốc của chiến tranh nhưng lịch sử của họ cũng có chiến tranh, cũng ít nhiều biết nó như thế nào. Người dì không có tình người, lại lợi dụng 2 anh em để lấy tài sản nhưng họ cũng vì cái ăn, họ ít ra vẫn lo chỗ ăn chỗ ở cho 2 anh em. Những hình ảnh như thế người Việt đã quá quen rồi. Xem phim từ lâu rồi nên có lẽ nhớ nhầm nhưng Seito hầu như cả ngày chỉ chơi với em, việc nhà hay lao động thì không thấy làm. Đúng là cậu vẫn là trẻ con nhưng đây k phải thời bình. Lúc đứa em chết cũng buồn thật nhưng đó là tất yếu. Cứ ngỡ người anh sẽ làm gì đó nhưng tất cả chỉ là đứng nhìn vì cái tôi của bản thân. Mừng vì chính đạo diễn cũng lên án tính tự trọng bảo thủ của người Nhật. Trước giờ toàn những lời đau buồn, khóc, cảm động hay tàn khốc chiến tranh để nói về phim nên biết được mình phần nào nghĩ giống đạo diễn thì cảm thấy mình k lạc lõng. Nếu lớn lên ở một nước tiên tiến hơn, không bị chiến tranh tàn phá như Việt Nam chúng ta thì có lẽ mình cũng khóc nhưng quả thật những mảnh đời ở Việt Nam còn tệ hơn thế này nhiều. Sẽ có người phản bác ý kiến này nhưng đó là cảm nhận của cá nhân mình.
Tôi nhớ hồi còn rất nhỏ đã được xem phim này, ngày đó còn nhỏ tôi không hiểu hết ý nghĩa của phim nhưng đứa trẻ là tôi lúc 5 6 tuổi đó đã khóc khóc hết nước mắt, mỗi lần xem là mỗi lần khóc dù tôi không hiểu vì sao, tôi lúc đó chỉ thấy tội, tội quá đáng thương quá, muốn khóc quá, tôi tự huyễn hoặc rằng đứa em không chết không chết đâu... Đến bây giờ tôi vẫn khóc mỗi lần xem lại. Tuyệt phẩm
Xem xong phim khiến mình rất sốc trc nỗi đau của chiến tranh đem lại. Mặc dù cái kết đã được báo trước nhưng vẫn không thể kiềm được cảm xúc trước những câu thoại hồn nhiên, nhưng lại đau đớn đến nhói lòng của đứa bé hiểu chuyện ấy. Nỗi đau dần dần kéo đến sau khi vụ nổ xảy ra, nhất là từ chi tiết người mẹ ra đi về sau xem chỉ thấy rất ngộp thở. Chưa bao giờ nghe thấy tiếng cười hồn nhiên trong trẻo của 1 đứa bé lại khiến mình nhói đến vậy
Lúc xem xong bộ phim này mình thật sự đã rất bực vì sao thằng bé này cứ phải một mực rời khỏi nhà dì? Nhưng sau này khi hiểu biết hơn và xem lại thì thấy cũng chẳng có gì không hợp lí cả. Bản thân mỗi người dân mà đặc biệt là nhóm thanh thiếu niên ở thời đó đã được rèn luyện về niềm tin, về niềm kiêu hãnh, về trách nhiệm,.v.v đối với Thiên Hoàng, với đất nước và bản thân rất khắt khe, bọn trẻ chưa đủ lớn để nhìn xa hơn và nghĩ về hậu quả của nó, đặc biệt còn được học tập dưới mái nhà có cha là một quân nhân nữa thì lòng tự tôn, cái tôi của tuổi trẻ càng thể hiện rõ.
Con bé nó đói đến nỗi ăn đất ăn đá, trước lúc chết đói phải nhai đá, tui tức cái khúc có tiền ngân hàng tại sao không rút để chữa bệnh và mua đồ ăn cho em mà lại để tới lúc con bé không còn chịu nổi nữa mới rút tiền và mua đồ ăn 😢
Trong thời buổi chiến tranh thiếu cái ăn thì việc phải cưu mang thêm 2 đứa trẻ, sẽ là 1 gánh nặng đối với gia đình tầng lớp thấp. Trong diễn tiến bộ phim, trước khi tỏ thái độ khó chịu với anh em Seita, người dì cũng đã từng có ít nhất 2 lần nhắc Seita hoặc đi học, hoặc tham gia lao động. Khi nhắc khéo nhưng Seita vẫn không chú ý, nên người Dì mới trở nên bực bội nói thẳng những dồn nén trong lòng. Đây là phản ứng tâm lý bình thường trong hoàn cảnh bữa đói, bữa no giữa thời chiến. Trong câu chuyện này, ngoài ưu điểm là thương em gái, thì Seita có lẽ là người ích kỷ và lười nhác nhất. Vì lười nhác mà không tham gia lao động; vì ích kỷ, đặt cái tôi mình quá cao lấn át lý trí để dẫn tới 2 anh em không có nơi ngủ nghỉ đàng hoàng, khiến em gái suy kiệt nhiễm trùng mà chết. Không những vậy, thay vì lao động chân chính, cậu còn xin xỏ hoặc thậm chí là trộm cắp để kiếm sống qua ngày( Wikipedia) Tôi coi phim lần đầu khi còn là một đứa trẻ học cấp 2 tôi đã rất đồng cảm và thương anh em họ nhưng sau này khi đã 20 tuổi thì không. Seita hoàn toàn đủ khả năng lao động và cậu ta là con trai, cậu ta có thể dễ dàng tham gia kiếm tiền phụ giúp gia đình người dì nhưng cậu ta lại tỏ thái độ lười biếng và trịch thượng. Nếu đặt mình vào góc nhìn của người dì mọi chuyện sẽ khác đi rất nhiều.
Thực ra cũng phải nói thêm là nước Nhật lúc đó bị tàn phá bởi chiến tranh nên kiếm việc cũng k hề dễ, bằng chứng là Keita cũng có công việc trước đó nhưng do nhà máy bị đánh bom nên thành ra thất nghiệp. Nói vậy cũng k phải là biện minh cho Seita vì thực ra cậu nhóc 14 tuổi này cũng có không ít khuyết điểm, nhưng ở tuổi đó những khuyết điểm như vậy là không tránh đc, có trách thì trách chiến tranh đã bắt một cậu nhóc 14 tuổi phải "chín" trước tuổi. Còn tất nhiên tôi không hề trách người dì, bà ý quá giống họ hàng tôi nên tôi thông cảm đc.
@@justhuy7960 muốn lỗi gì lỗi đưa em về cho bà dì chăm e ko chết bệnh rồi chết đói như vậy, rồi thik làm gì thì làm, ko nuôi đc bản thân còn đưa e đi rồi đi ăn trộm
Thật bực mình, đến tận bây giờ tôi cũng không thể xem hết được video này, cũng như chính bộ phim và những video review khác. Có rất nhiều thứ nghẹn đắng trong bụng và nước mắt cứ trực trào ra, chỉ là nghe thôi. Giọng nói của cô bé như lưỡi dao cứa vào trong tim mình vậy, dù cho có cách biệt ngôn ngữ. Phải chăng trong những kiếp sống trước đây, tôi đã từng chứng kiến tận mắt nạn đói xảy ra...
Tình cờ xem bộ này vào lúc nghỉ hè cấp 3, lúc đó chỉ là tình cờ thôi. Nhưng sau khi xem xong bộ này, phải nói là mình bị ám ảnh luôn, khóc, đau buồn. Đến mức mà sau một thời gian xem rồi, mình chỉ nghe lại nhạc phim thôi mà mình vẫn nhớ đến và bật khóc, phải nói thật đây là 1 trong những bộ phim mình thích và tâm đắc nhất, nhưng không dám xem lại lần nào dù chỉ 1 lần, vì nó quá buồn :((((( Phim này luôn nằm trong top list của mình, mãi yêuuu
Mình đã xem phim r và khi thấy video phê phim làm về mộ đom đóm mình đã quyết định coi thêm lần nữa, trải nghiệm và cảm xúc của mình vẫn như lần đầu xem vừa nghẹn ngào vừa chua xót đến bật khóc. Xem phim xong mình thấy biết ơn khi mình được sinh ra trong thời bình và càng thương hơn những người chiến sĩ cũng như những người dân Việt Nam thời chiến tranh. Dù là dân của nước phát xít, đế quốc hay nước bị xâm lược đều trải qua thời kì tăm tối. Mình rất trân trọng và đồng cảm cùng họ. Riêng mình thấy trong phim ai có cái đúng và cái sai nhưng trẻ em thì không có tội tình gì mà phải chịu như vậy.
Tôi phải mất 10 ngày mới dám click vào xem video này. Dù chỉ cần xem phân tích như vậy cũng đủ gợi lại những cảm giác của lần đầu và cũng là lần duy nhất xem phim. Nước mắt vẫn chảy ròng trên má. Một bộ phim ám ảnh đến tột cùng. :(
lúc mình xem thì cũng ko suy nghĩ về cách hành xử của anh trai lắm, chỉ thấy thương cho bé gái thôi, nhưng coi video mới thấy phần trách nhiệm của cậu rất nặng nề, vừa đáng thương vừa đáng trách
Không nhớ rõ lắm lúc đó chắc tầm 9 -11 tuổi gì đó. Tôi ngồi xem một mình và bỗng khóc khi lúc cô bé qua đời. Tôi ước có một người anh trai ấm áp như vậy. Tôi khóc vì tôi ở một mình từ nhỏ,hay tủi thân rồi khóc khi Bố đi làm, tủi thật thật sự. Lớn lên tự lập rồi , Khi bố tiễn tôi ra sân bay có chụp ảnh có động viên trong niềm vui và hạnh phúc. Nhưng khi máy bay cất cánh tôi lại òa khóc trước bao người. Tiếc nuối tại sao không ôm bố chặt hơn nữa chứ.! Tôi lúc nhỏ hay ngồi trước cửa đợi bố về. Giờ bố lại là người đợi tôi trở về😢
Video rất hay và ý nghĩa, Trân trọng những tác phẩm của Gibli và những gì Phê Phim đang làm. Có vài ý mình bổ sung cho video này. Bối cảnh phim theo mình đúng hơn là hậu chiến tranh, sau khi quân đội Hoàng Gia ( trong đó có thuỷ quân lục chiến của Nhật) bại trận, quân đội giải tán đồng nghĩa với việc hàng triệu quân lính giải ngũ tăng thêm gánh nặng giải quyết việc làm cho nền kinh tế Nhật Bản vào thời kì đó. Sau khi Mỹ và quân Đồng Minh vào tiếp quản vấp phải lòng tự tôn dân tộc, sự bảo thủ và niềm tin về Quân Đội Hoàng Gia ( Nhật Hoàng) khiến cho hàng triệu người chết vì đói ( nhân vật Seita là điển hình cho thiếu niên Nhật Bản thời kì bị tẩy não ) …..
Mình nghĩ là thời chiến mà bác, vì lúc ấy máy bay vẫn rải bom và đến tận lúc cuối phim Seita mới nhận tin quân đội Nhật đầu hàng vô điều kiện, (và khi trở về thì em gái mất).
Bộ phim hiếm hoi làm mình khóc và không dám xem lại, dù chỉ xem review , cảm nhận hay bất cứ gì liên quan gợi nhớ về phim cũng khiến mình đau lòng, rơi nước mắt
Mọi người trách Seita vì gián tiếp khiến e mất nhưng mọi người quên mất rằng Seita cũng chỉ là một đứa trẻ.Mẹ mất quá đột ngột, người dì thì đay nghiến, sỉ nhục lòng tự trọng của một đứa trẻ, cuối cùng lại mất hết niềm tin vì Nhật Bản đầu hàng vô điều kiện và bố cũng hy sinh. Thật sự Seita đã có cả một gánh nặng trên vai so với một đứa trẻ nhưng vẫn luôn làm mọi cách để e vui, thậm chí ăn trộm vì e đói, sau khi e mất Seita cũng chả vấn vương gì sống nữa. Seita cũng chỉ là một đứa trẻ đáng thương thôi mọi người à, trách là phải trách chiến tranh nếu ko có chiến tranh sẽ chẳng có sự đau thương, mất mát như vậy.Ta cũng thấy trong phim chiến tranh khiến cho những mạng sống bị coi thường đến nhường nào...
Không thể tin nổi bộ phim này đã lấy đi nước mắt của tôi hồi còn là đứa trẻ 5 tuổi , lần mà chưa đi học vào c1 , sau đấy cứ thấy mộ đom đóm là tôi sẽ chuyển kênh ngay.. Đến giờ tôi lập gd cũng chỉ dám vào coi review, vợ tôi cũng bảo k muốn xem lại
Mình vẫn nhớ như in ngày mình xem bộ phim này. Mùa hè năm lớp 7, khi đó e họ mình mới lớp 1. Cậu mình mua cho e 1 bộ phim hoạt hình và bảo phim chán nên ném sang cho mình (lý do thì khá hài hước =)))) Và mình đã nằm trên sàn nhà, 1 mình, và xem bộ phim này lúc 3h chiều. Và tất nhiên hệ quả của bộ phim để lại cực kì rõ nét. Nước mắt mình cứ chảy suốt cả ngày hôm đó. Khuôn mặt ủ rũ, vô hồn mà bố mẹ cứ gặn hỏi mà mình vẫn trả lời là không sao (sau này mới hiểu đó là dấu hiệu của trầm cảm) Và mình đã trong trạng thái đó suốt 3 ngày. Bộ phim thực sự ám ảnh, nó ảm ảnh đến kì lạ. Lúc nào cũng nghĩ tới người anh trai và hộp kẹo trên tay. Đau đớn và cay đắng. Thật sự đáng sợ. Và phải công nhận đó là 1 bộ phim tuyệt vời.
Xem phim này tôi thấy thương đồng bào dân tộc Việt Nam ta nhiều hơn. Vì phát xít Nhật mà hơn 2 triệu người Việt Nam chết đói. Có những thảm cảnh còn đáng thương hơn hai anh em Setsuko nhiều. 😢😢
Tôi già rồi. Các phim tâm lý sâu sắc kiểu mộ đom đóm tôi trải nghiệm cả rồi. Nên giờ tôi chỉ dành thời gian rảnh rỗi hiếm hoi của mình để xem phim tình cảm hài hước nhẹ nhàng hoặc kiểu giải trí hành động chết não thôi.
Seita đáng thương nhưng không đáng trách, Seita vẫn đinh ninh rằng người cha của mình sẽ trở về sau cuộc chiến thế nên cậu đã không nghĩ gì về tương lai, cứ vô lo vô nghĩ ko đi lao động để lo cho cuộc sống vốn đang rất khó khăn ở thời chiến. Đồng thời Seita lớn lên trong nhung lụa khi có cha là một thuyền trưởng tàu chiến. Đến khi rút 3,000 yên cuối cùng thì mới biết rằng Nhật đã đầu hàng vô điều kiện và Cha cậu ấy đã chết trong chiến hạm. 1 đứa trẻ 14 tuổi phải chịu cảnh bần cùng khi mất cả cha lẫn mẹ + cái chết của em gái khiến cho tinh thần suy sụp, thói quen lười biếng, trộm cắp để kiếm ăn đã khiến cậu không thể nào tồn tại trong xã hội. Nếu lúc ấy cậu chịu đi làm ăn và để cho bà dì lo em thì đã không xảy ra cái kết bi kịch như vậy.
Mặt dù lịch sử Nhật Bản có góp mặt trong những cuộc thảm sát dã man tàn bạo ở thế chiến 2. Nhưng về phía những người dân họ cx phải chịu đau đớn ko kém gì những nạn nhân do lính Nhật giết hại. Chiến tranh là vậy, ko có bên đúng bên sai mà chỉ có lòng tham của những kẻ khơi ra cuộc chiến.👍
Bộ phim hoạt hình đầu tiên khiến t khóc và ám ảnh buồn đến nỗi t sẽ không bao giờ xem lại nữa. xem từ hồi lớp 5 đến h vẫn nhớ rõ chi tiết phim. vẫn nhớ mình đã khóc ầm ĩ ntn đến lỗi bà mình phải chạy xuống hỏi xem mình bị lsao :(
Seita trong phim 14t rồi. Nước nhật khi này đang gần thua trận khủng hoảng kinh tế, thiếu lương thực trầm trọng. Tầm tuổi đó thì có thể đi lao động kiếm sống được, có thể k no nhưng sẽ không chết đói và chỉ cần cố gắng cỡ 1 năm là NB đầu hàng, chiến tranh kết thúc kinh tế Nhật Bản phục hồi lại cuộc sống sẽ tốt hơn thôi
Hồi đó khi đi học mình đã hỏi người bạn của mình rằng" Phim gì hay m nhỉ?". Và cô ấy bảo với mình rằng " m coi phim ngôi mộ đom đóm đi hài dữ lắm. T coi cười suốt ấy chứ". Và mình cũng tin điều đấy là sự thật. Nhưng khi xem phim đúng là phim rất hay và nụ cười mà cô ấy nói đến là một dòng nước mắt lăn dài xuyên suốt bộ phim. Quả là 1 ng bạn đích thực 😂😂😂
Những kẻ ủng hộ chiến tranh xâm lược thì chẳng có vô tội đâu như dân nga những năm tới đây cũng phải trả giá cho những tội ác chúng gây ra ở ukraine 😢😢😢
hồi nhỏ mình có coi nhưng chỉ coi thôi , sau khi lớn lên tí coi mà cảm nhận .. và cái lần coi cuối cùng mình khóc rất nhiều , cái thật tế rất đáng sợ trong chiến tranh mà mình cảm nhận được , mình không cám coi nữa mình khóc nhiều lắm
tập phim rất cảm động...coi song tôi tự hỏi tại sao việt nam không làm phim như vậy về các người mẹ việt nam anh hùng...đau xót khi chia xa những người chồng người con...chịu đựng khó khăn do bom B52 rải thảm...nhưng vẫn luôn hy vọng ngày những người thương yêu sẽ trở về...
@@profchaos7289 phim Việt Nam đề tài chiến tranh thì thiếu gì mà Cơm với chả Sườn không cho phép bạn? Có chăng thì kinh phí thấp, chất lượng không bằng phim nước ngoài thì còn nghe lọt tay
@@moredortor xem phim sao tháng 8 đi. ko hiểu sao kinh phí thấp ko thiếu phim việt nam hay nhưng luôn tôn vinh phim nước ngoài , chắc đc quảng cáo nhiều hơn
Hồi học cấp 3 thầy giáo môn GDQP đã nói với cả lớp "chiến tranh rất tàn khốc nhưng có một thực tế là chiến tranh thúc đẩy phát triển mạnh mẽ về kinh tế & khoa học". Lúc đầu thì không đồng tình nhưng về sau mới hiểu, thực tế nhất là chiến tranh đã phần chấm dứt nền quân chủ tại nước ta.
có 1 điểm yếu trong kịch bản của fim này là ngay từ đầu khán giả đã biết trước cái chết của 2 anh em nên những nổi đau gần cuối fim k còn đau đớn nhiều vì ng xem đã sẵn sàng đón nhận rồi...tuy phim hay nhưng chưa xuất sắc...
Nghe có vẻ đau sót vì 1 đứa bé bị mất mạng vì đói, nhưng chính quyền đất nước của đứa bé ấy đã khiếp 2 triệu người nào đó ở Đông Nam á cũng gặp cảnh tương tự 🙄
phim chân thực đến đáng sợ, chiến tranh đã quá khốc liệt với 2 anh em họ. Tôi chẳng cần xem lại chỉ cần nghe tên Mộ Đom Đóm là đã muốn khóc rồi, thực sự quá khốc liệt
Mình xem đúng 1 lần duy nhất từ mấy năm trước rồi, tới giờ vẫn không dám xem lại. Rất ám ảnh đoạn xác chết của mẹ hai bé, đỏ tấy nghe được cả mùi cháy, rồi ảo giác ăn viên cơm nắm đất, khóc đến nổi nhức ong ong cái đầu cho tới hết phim:(( Sợ không dám xem lần nữa, sợ đau lòng😢
Cám ơn các bạn. Mình từng không đánh giá cao hành động của người anh, sĩ diện thực sự không bào ra ăn được, thay vì ăn cắp lương thực thì e ấy có thể xin làm việc để nuôi e gái. Nhưng hôm nay nhờ các bạn mình đã hiểu ý đồ của tác giả.
Đúng là một bộ phim hoạt hình cần lòng can đảm để xem. Những phân cảnh người mẹ bị bỏng nặng, Setsuko qua đời, thái độ dửng dưng của người dân Nhật khi thấy người chết la liệt, hay hình ảnh một Setsuko bắt gặp một người chết đang đắp chiếu, đã ám ảnh mình một thời gian, thế mới thấy mức độ tàn khốc của chiến tranh là như thế nào.
Nhưng phim còn đặc sắc ở việc khắc lòng tự tôn đến mức cực đoan của người Nhật khi ấy. Sau này có đợt mình đọc một cuốn sách về lịch sử Yakuza Nhật Bản, tác giả có kể người Nhật ngày xưa thà chết đói còn hơn xin sự giúp đỡ, coi như thế mới có lòng tự trọng; và một lần được xem bộ phim "Những lá thư từ Iwo Jima", có phân cảnh tướng Tadamichi đã quát các tướng khác khi hầu hết những vị này đều đang ảo tưởng về sức mạnh hải quân Nhật Bản có thể đánh thắng quân đội Mỹ, trong khi ông Tada đã từng đến Mỹ và hiểu được thế giới phương Tây phát triển ra sao--- đây có lẽ là hệ quả từ hệ thống tuyên truyền của phát xít Nhật, biến người dân thành công cụ phục vụ mục tiêu chính trị của họ, khoác lên đó những mỹ từ cao đẹp như "lòng tự hào".
Seita tuy có đáng trách bởi cái tôi cao quá, nhưng ở vào trong hoàn cảnh suốt ngày bị mắng mỏ, chì chiết, phản ứng ức chế của cậu là có thể hiểu được. Giá người dì nhẹ nhàng và thẳng thắn trao đổi với Seiko thì chắc mọi chuyện đã khác.
Hiện nay đang có cuộc chiến Nga-Ukcraina. Đáng buồn là mình thấy nhiều người theo dõi với sự thích thú như đang xem một bộ phim hành động, chứ ko đếm xỉa gì những khổ đau của nhân dân và binh sĩ hai nước. Lòng trắc ẩn đi đâu mất?
Thời điểm chiến tranh loạn lạc và đói kém, việc gồng gánh cả gia đinh và nuôi thêm 2 miệng ăn quả thật không hề dễ dàng. Việc bà dì vơ vét tài sản của gia đình Seita khiến mọi người ác cảm và quên mất rằng bà ấy đã đưa ra những góp ý không phải là không có lý như khuyên Seita nên đi học hoặc lao động thay vì chỉ ngồi nhà chơi với em. Sau khi khuyên không được thì bà ấy mới thể hiện thái độ rõ ràng và gay gắt. Thậm chí khi bản thân và em gái đói ăn, ông lão nông dân khuyên Seita nên về xin lỗi bà dì nhưng tự ái và sĩ diện đã lấn át hết, cuối cùng đổi lại chính là mạng sống của em gái và bản thân.
Thật, xem mà thấy ức chế chứ ko thấy thương chỗ nào, thằng a lì lợm chơi bời lêu lổng cả năm trời dù xung quanh bao nhiêu đứa nhỏ vẫn theo phụ huynh đi làm việc, cả nước Nhật vùng lên lao động. Đã v còn sĩ diện, ko nghe lời khuyên của dì đi làm để giúp đỡ nhau, ích kỷ chơi bời, đến lúc đói quá thì đi ăn trộm của ng khác từ mảnh vải đến quả củ. Ko hiểu hay chỗ nào.
Khi mình xem phim cũng nghĩ người anh Seita tầm tuổi thanh thiếu niên sao không đi làm gì đó, nhưng xem bức ảnh thì thằng bé còn khá nhỏ. Có thể do tạo hình nhân vật làm ta nghĩ vậy
@@thihuele1397 thằng anh 13, 14 tuổi rồi nhé.. Trong Doraemon lúc Nobita quay về quá khứ ông Nobi mới 10 tuổi lúc chiến tranh đã phải lao động, cuốc đất kiếm ăn rồi nhé
@@thihuele1397Seita trong phim 14t rồi. Nước nhật khi này đang gần thua trận khủng hoảng kinh tế, thiếu lương thực trầm trọng. Tầm tuổi đó thì có thể đi lao động kiếm sống được, có thể k no nhưng sẽ không chết đói và chỉ cần cố gắng cỡ 1 năm là NB đầu hàng, chiến tranh kết thúc kinh tế Nhật Bản phục hồi lại cuộc sống sẽ tốt hơn thôi
Đúng vậy cthe là vì nhà Seita sung sướng từ nhỏ. Bố là thuyền trưởng hải quân cực kỳ được trọng vọng và gdinh cthe rất giàu. Nên từ nhỏ 2 ae đã ko phải làm j.
Tôi xem xong MỘ ĐOM ĐÓM cảm nhận của tôi về những review trên mạng không hẳn đúng, chỉ đúng về chuyện tái hiện nỗi đau của chiến tranh còn về chuyện mất hết tính người thì không hẳn đúng: Hai nhân vật chính chết vì lười nhác và lựa chọn của người anh.
* Đầu tiên nói về gia đình người dì: nhà bà gì cũng nghèo, 3 miệng ăn còn không đủ còn phải nuôi thêm 2 đứa cháu nữa, ban đầu thì cũng rất yêu thương 2 cháu, chu cấp đồ ăn đầy đủ cho 2 cháu, người chị còn mua đôi guốc mới cho cô em gái, quan tâm và chăm sóc 2 cháu như người nhà, nhưng dần theo thời gian, đồ ăn càng khan hiếm, gia đình ăn không đủ no, phải ăn canh rau qua ngày mà 2 đứa cháu thì lại không chịu phụ giúp gia đình gì làm việc, suốt ngày đi chơi không chịu làm việc, đứa em nhỏ thì thì không nói còn người anh thì đã lớn vẫn không chịu phụ giúp gia đình.
Như người dì nhiều lần nói là người anh cần phải làm việc nhà, phụ giúp người dân dập lửa sau khi bị đánh bom nhưng cậu hầu như lơ đi và lại tiếp tục dẫn em gái đi chơi thì ai trong hoàn cảnh đó cũng sinh ra sự chán chường 2 người cháu mà thôi.
Chuyện người dì bán bộ Kimono kỉ vật của người mẹ thì đó là tất yếu, trong nhà đã hết đồ ăn, nhiều ngày không được ăn cơm, đồ đạc quý trong nhà cũng bán gần hết, bây giờ 2 đứa cháu đến ăn nhờ ở đậu cũng phải có gì đóng góp cho gia đình chứ, người dì bán đổi lấy gạo xong còn chia cho 2 anh em một phần gạo mà.
Khi 2 đứa cháu quyết định dọn nhà ra ở riêng thì người cũng chỉ có thể quan tâm hỏi han và chúc 2 cháu mạnh khỏe mà thôi vì gia đình đã thiếu thốn lắm rồi, không thể nuôi 2 người được rồi, cảnh chia tay có thể thấy bà cũng rất thương 2 đứa cháu.
- Vấn của người anh: Cậu chăm lo em gái nhưng lại không nghĩ cho hoàn cảnh hiện tại, đến ở nhờ nhà người khác nhưng không chịu làm việc phụ giúp gia đình dì lúc khó khăn, lúc người dân cần sự giúp đỡ dập lửa đánh bom thì cũng không làm, cậu đã lớn có sức khỏe nhưng lại không tham gia các công việc nhà, việc nước trong lúc khó khăn. Thậm chí cả việc 2 anh em ăn cơm xong không chịu rửa bát đã đi ngủ để đó cho người dì phải rửa nữa.
Cậu có tiền trong ngân hàng do mẹ để lại nhưng không đưa cho dì trang trải cuộc sống mà dùng số tiền đó để ra sống riêng
Cậu dễ dàng tự ái khi bị dì trong lúc tức giận mình nói bóng gió việc cậu và em gái nên ra ở riêng và quyết định ở riêng trong khi bản thân lại không thể chăm lo cho em gái đầy đủ được, khi cuộc sống khó thiếu thốn người dân khuyên cậu cần phải về sống lại với gia đình Dì thì cậu cũng không nghe mà nhất quyết sống riêng bất kể em gái đang bệnh nặng và suy dinh dưỡng vì thiếu ăn.
cảm nhận của bạn này đúng nè. Nhưng suy cho cùng cũng tội cho 2 ae nhà đó
Công nhận là phim cảm động thật nhưng suy nghĩ lại thì nhg j bạn nói rất đúng luôn
Đúng vậy 😢
bà dì mà thương haha, lúc Seita mới về chả mang 1 đống đồ ăn, kimono của mẹ cho thì sướng r. Sau bắt đầu ích kỷ, công nhận là gạo toàn bộ là của ae nhà Seita đi, nhưng mà bà dì hôi 1 nửa rồi, cho ăn mấy bữa đầu rồi ích kỉ tiếp, chỉ cho gia đình bả ăn, còn mấy đứa "ăn bám" thì ăn cháo. Làm như có 2ae ăn hết cả thùng mận đỏ được nhanh thế. 2ae sau ra hang ở, hỏi có 1 câu thôi mà ông cũng dùng từ xót thương được=))) mặt tỉnh bơ. Có đoạn ng anh ăn cắp chiếc áo đỏ về ra nhà bà dì đổi gạo mà chê thẳng cái áo mỏng rách rồi đuổi về kìa. Thương cái nỗi gì trời ơi. Người anh thì chạy mưa bom bão đạn, bị đánh tím mặt, bầm tay chỉ tìm lương thực cho em gái như thế kìa xem thử bà dì làm gì? cho ăn cháo, k góp công cho đất nước thì ăn CHÁO. Thà chết vinh còn hơn sống nhục, có hiểu k, Seita đã nói rõ là mẹ chết rồi k muốn e gái biết, bà nói toạc ra xong đêm em gái khóc thì mắng, bắt nín?? Sống trong cái nhà mà ki bo từ đồ ăn, đồ uống trong khi gạo của 2ae tất, anh mới sang nhà dì có bao nhiêu đồ ăn dc cấp chả đưa hết cho mụ đấy à. Về lại cái nhà đấy thì có được đủ đầy k hay ăn cháo tiếp.
Một bộ phim hết sức ánh ảnh, xem cách đây 20 năm chỉ xem duy nhất 1 lần xem chảy nước mắt. Cứ mường tượng như con mình hay em mình. Chiến tranh dù có vì mục đích gì nữa cũng đều sai trái!
Giờ tôi cũng ko dám xem lại , khóc từ đầu đến cuối
Dù xem đi xem lại bao nhiêu lần, cảm giác nghẹn lại ở họng vẫn vậy, vẫn khóc như lúc mới xem lần đầu lúc còn bé.
vậy mà bạn cũng dám coi đi coi lại
Mình cũng thế. Lần nào xem lại mình cũng khóc ko kìm đc
Mình là con trai nhưng cũng ko dám xem lần 2
Khóc thuê hãy nhớ nạn đói 1945 do bọn nhật gây ra
Mộ đom đóm mang lại cho mình các cảm xúc buồn,thương tiếc,tức giận và đặc biệt là ám ảnh đan xen lẫn lộn sau khi xem xong.Buồn vì câu chuyện của phim đã thể hiển sự tàn phá,ảnh hưởng của chiến tranh.Thương tiếc cho những người dân bị ảnh hưởng bởi chiến tranh đặc biệt là những nhân vật như Setsuko khi còn chưa nhận thức được hoàn cảnh và cuộc sống của mình,vẫn còn rất hồn nhiên vui vẻ.Tức giậm vị sự vô nghĩa của chiến tranh,sự tự cao người dân Nhật Bản xưa.Ám ảnh bởi khó khăn khiến cho con người dẫn đến tha hoá và thay đổi + các yếu tố tạo thành bộ phim khiến cho mình vẫn không dám xem lại kể từ lần cách đây đã rất láu
Cảm ơn Phê phim đã lm về Mộ đom đóm, thật sự lúc còn nhỏ thì mình đã coi phim này, trong lúc coi ngồi đó cứ rưng rưng nc mắt. Cái video đã mở rộng sự hiểu bt nhiều hơn về phim này, nó đã mang cho mình rất là nhiều cảm xúc như buồn, thương tiếc, tức giận. Phim thể hiện cái sự mạnh mẽ và lòng thương của ng anh dành cho ng em, nói về tác hại của chiến tranh ảnh hưởng tới những đứa trẻ. Mk rất là thương tiếc cho ng em mới nhỏ, vẫn rất ngây thơ và hồn nhiên mà đã trải qua rất nhiều khó khăn. Mộ đom đóm nên được xứng đáng là 1 trong những phim hay nhất mọi thời đại, dù coi lại rất nhiều lần như mà mình lun lun khóc trong lúc coi phim này. 💜❤💕💗💓💞🤍♥
Mình nhớ hồi lúc mình mới lớp 5 thì CZcams có đề xuất cho mình coi phim này :)))) lúc đầu cả đám ngồi coi ai cũng nháo nhào ồn ào hết á nhưng lúc hết phim đứa nào cũng im lặng, mắt thì rưng rưng :)))) mới lớp 5 mà tui đã coi phim này thiệt nể phục mình. Đây cũng là bộ phim đầu tiên ko dám coi lại lần thứ 2 vì phim quá chân thực luôn á :)))
Chính nó đây rồi, chất giọng hoài niệm tới run người của Hoàng Hiệp, là chất giọng đã đưa mình tới với Phê Phim, là chất giọng đã dẫn mình khám phá biết bao chân trời của Ghibli. Cảm ơn Phê Phim đã dành tgian và làm lại những thước phim cổ xưa , hoài niệm này
Cảm ơn phê phim vì đã làm lại những bộ phim của ghibli.
Rất mong chờ những video tiếp theo của Phê Phim về dạng content n ❤❤
Chàng trai 32 tuổi chưa bao giờ khóc vì bất cứ lý do gì khác ngoài vị mẹ đánh hồi nhỏ vậy mà chảy nước mắt 3 lần khi xem phim này.
Mỗi lần xem, mọi lần có bài học mới, lần nào xem cũng chảy nước mắt, vì những gì bộ phim mang lại.
Mình ấn tượng nhất cảnh phim chiếu lại lúc Setsuko chơi bên cái hang trú ẩn đợi anh về, đoạn đó còn có thêm 1 bài hát của Nhật, nhìn cảnh em ý chơi đùa hồn nhiên chờ đợi người anh trở về mà thấy thương cho bao sinh lý bé nhỏ đã bỏ mạng thời kì chiến tranh, kế tiếp đó là cảnh người nông dân dặn Seita mai táng em với một sự thanh thản đến đáng buồn cho xã hội Nhật khi đó, xã hội mà nơi trẻ em chết là chuyện bình thường, thậm chí còn không đáng để họ để ý
mình cũng ấn tượng cảnh đó, nhất cái hình ảnh Setsuko ăn hồ lô bằng đất :(( Tội nghiệp em.
Thật sự thì bộ phim k đáng để khóc mà là để giận. Giận chiến tranh đã cướp đi sinh mạng k chỉ người lính mà cả dân thường và ngay cả khi chiến tranh đi qua thì hậu quả vẫn tiếp diễn. Giận hơn nữa chính là lòng tự trọng của người anh. Đứa em vô tư chưa biết gì phải chịu đói, chịu bệnh một phần vì người anh quyết định bỏ nhà người dì ra đi. Lòng tự trọng có thể quan trọng hơn mạng sống nhưng mạng sống của người thân, người nhà thì k gì đánh đổi được. Đứa em sắp chết thì lòng tự trọng chẳng cứu được.
Có thể Seita chỉ mới 10 tuổi nhưng thời chiến thì những đứa trẻ trưởng thành sớm hơn. Nhật Bản là nước gây chiến nên người dân ít biết được sự tàn khốc của chiến tranh nhưng lịch sử của họ cũng có chiến tranh, cũng ít nhiều biết nó như thế nào. Người dì không có tình người, lại lợi dụng 2 anh em để lấy tài sản nhưng họ cũng vì cái ăn, họ ít ra vẫn lo chỗ ăn chỗ ở cho 2 anh em. Những hình ảnh như thế người Việt đã quá quen rồi.
Xem phim từ lâu rồi nên có lẽ nhớ nhầm nhưng Seito hầu như cả ngày chỉ chơi với em, việc nhà hay lao động thì không thấy làm. Đúng là cậu vẫn là trẻ con nhưng đây k phải thời bình.
Lúc đứa em chết cũng buồn thật nhưng đó là tất yếu. Cứ ngỡ người anh sẽ làm gì đó nhưng tất cả chỉ là đứng nhìn vì cái tôi của bản thân.
Mừng vì chính đạo diễn cũng lên án tính tự trọng bảo thủ của người Nhật. Trước giờ toàn những lời đau buồn, khóc, cảm động hay tàn khốc chiến tranh để nói về phim nên biết được mình phần nào nghĩ giống đạo diễn thì cảm thấy mình k lạc lõng.
Nếu lớn lên ở một nước tiên tiến hơn, không bị chiến tranh tàn phá như Việt Nam chúng ta thì có lẽ mình cũng khóc nhưng quả thật những mảnh đời ở Việt Nam còn tệ hơn thế này nhiều.
Sẽ có người phản bác ý kiến này nhưng đó là cảm nhận của cá nhân mình.
xin hỏi nếu đặt bản thân vào nhân vật a trai bạn liệu có làm tốt hơn người anh hay không, 10 tuổi ăn còn chả xong chứ đừng nói đến suy nghĩ thấu đáo
cũng đúng
@@datnguyenvan7851 ít nhất đội này không vì hờn dỗi mà bỏ nhà ra đi để cho em chết đói
@@hungpham-oi7rl thế bạn có ở trong hoàn cảnh đó không mà nói hay, con người 50,60 tuổi còn có sai lầm chứ đừng nói 10 tuổi
@@datnguyenvan7851 ngay nhiều đứa phân tích rồi đấy, thằng anh lười làm, vì sĩ diện hão mà lôi cả đứa em lang thang, cuối cùng để đứa bé chết đói
Tôi nhớ hồi còn rất nhỏ đã được xem phim này, ngày đó còn nhỏ tôi không hiểu hết ý nghĩa của phim nhưng đứa trẻ là tôi lúc 5 6 tuổi đó đã khóc khóc hết nước mắt, mỗi lần xem là mỗi lần khóc dù tôi không hiểu vì sao, tôi lúc đó chỉ thấy tội, tội quá đáng thương quá, muốn khóc quá, tôi tự huyễn hoặc rằng đứa em không chết không chết đâu... Đến bây giờ tôi vẫn khóc mỗi lần xem lại. Tuyệt phẩm
Xem xong phim khiến mình rất sốc trc nỗi đau của chiến tranh đem lại. Mặc dù cái kết đã được báo trước nhưng vẫn không thể kiềm được cảm xúc trước những câu thoại hồn nhiên, nhưng lại đau đớn đến nhói lòng của đứa bé hiểu chuyện ấy. Nỗi đau dần dần kéo đến sau khi vụ nổ xảy ra, nhất là từ chi tiết người mẹ ra đi về sau xem chỉ thấy rất ngộp thở. Chưa bao giờ nghe thấy tiếng cười hồn nhiên trong trẻo của 1 đứa bé lại khiến mình nhói đến vậy
Lúc xem xong bộ phim này mình thật sự đã rất bực vì sao thằng bé này cứ phải một mực rời khỏi nhà dì?
Nhưng sau này khi hiểu biết hơn và xem lại thì thấy cũng chẳng có gì không hợp lí cả. Bản thân mỗi người dân mà đặc biệt là nhóm thanh thiếu niên ở thời đó đã được rèn luyện về niềm tin, về niềm kiêu hãnh, về trách nhiệm,.v.v đối với Thiên Hoàng, với đất nước và bản thân rất khắt khe, bọn trẻ chưa đủ lớn để nhìn xa hơn và nghĩ về hậu quả của nó, đặc biệt còn được học tập dưới mái nhà có cha là một quân nhân nữa thì lòng tự tôn, cái tôi của tuổi trẻ càng thể hiện rõ.
chuẩn bác à. Lúc hai ae ở nhà người dì, thấy cậu ấy nằm đọc sách về quân đội Nhật Bản.
Mỗi lần xem là ám ảnh tiếng của Tetsuko,
Năm ngoái thấy có bán hợp kẹo trái cây bản kỹ niệm nên mua về, nhìn hình trên hộp cũng đủ ám ảnh.
Con bé nó đói đến nỗi ăn đất ăn đá, trước lúc chết đói phải nhai đá, tui tức cái khúc có tiền ngân hàng tại sao không rút để chữa bệnh và mua đồ ăn cho em mà lại để tới lúc con bé không còn chịu nổi nữa mới rút tiền và mua đồ ăn 😢
Trong thời buổi chiến tranh thiếu cái ăn thì việc phải cưu mang thêm 2 đứa trẻ, sẽ là 1 gánh nặng đối với gia đình tầng lớp thấp. Trong diễn tiến bộ phim, trước khi tỏ thái độ khó chịu với anh em Seita, người dì cũng đã từng có ít nhất 2 lần nhắc Seita hoặc đi học, hoặc tham gia lao động. Khi nhắc khéo nhưng Seita vẫn không chú ý, nên người Dì mới trở nên bực bội nói thẳng những dồn nén trong lòng. Đây là phản ứng tâm lý bình thường trong hoàn cảnh bữa đói, bữa no giữa thời chiến. Trong câu chuyện này, ngoài ưu điểm là thương em gái, thì Seita có lẽ là người ích kỷ và lười nhác nhất. Vì lười nhác mà không tham gia lao động; vì ích kỷ, đặt cái tôi mình quá cao lấn át lý trí để dẫn tới 2 anh em không có nơi ngủ nghỉ đàng hoàng, khiến em gái suy kiệt nhiễm trùng mà chết. Không những vậy, thay vì lao động chân chính, cậu còn xin xỏ hoặc thậm chí là trộm cắp để kiếm sống qua ngày( Wikipedia)
Tôi coi phim lần đầu khi còn là một đứa trẻ học cấp 2 tôi đã rất đồng cảm và thương anh em họ nhưng sau này khi đã 20 tuổi thì không.
Seita hoàn toàn đủ khả năng lao động và cậu ta là con trai, cậu ta có thể dễ dàng tham gia kiếm tiền phụ giúp gia đình người dì nhưng cậu ta lại tỏ thái độ lười biếng và trịch thượng.
Nếu đặt mình vào góc nhìn của người dì mọi chuyện sẽ khác đi rất nhiều.
Thực ra cũng phải nói thêm là nước Nhật lúc đó bị tàn phá bởi chiến tranh nên kiếm việc cũng k hề dễ, bằng chứng là Keita cũng có công việc trước đó nhưng do nhà máy bị đánh bom nên thành ra thất nghiệp. Nói vậy cũng k phải là biện minh cho Seita vì thực ra cậu nhóc 14 tuổi này cũng có không ít khuyết điểm, nhưng ở tuổi đó những khuyết điểm như vậy là không tránh đc, có trách thì trách chiến tranh đã bắt một cậu nhóc 14 tuổi phải "chín" trước tuổi. Còn tất nhiên tôi không hề trách người dì, bà ý quá giống họ hàng tôi nên tôi thông cảm đc.
@@justhuy7960 thứ duy nhất thằng nhóc học được là đặt cái tôi quá cao, sẵn sàng mang em bỏ nhà ra đi mà không cần suy nghĩ
@@justhuy7960 muốn lỗi gì lỗi đưa em về cho bà dì chăm e ko chết bệnh rồi chết đói như vậy, rồi thik làm gì thì làm, ko nuôi đc bản thân còn đưa e đi rồi đi ăn trộm
Thật bực mình, đến tận bây giờ tôi cũng không thể xem hết được video này, cũng như chính bộ phim và những video review khác. Có rất nhiều thứ nghẹn đắng trong bụng và nước mắt cứ trực trào ra, chỉ là nghe thôi. Giọng nói của cô bé như lưỡi dao cứa vào trong tim mình vậy, dù cho có cách biệt ngôn ngữ. Phải chăng trong những kiếp sống trước đây, tôi đã từng chứng kiến tận mắt nạn đói xảy ra...
Tình cờ xem bộ này vào lúc nghỉ hè cấp 3, lúc đó chỉ là tình cờ thôi. Nhưng sau khi xem xong bộ này, phải nói là mình bị ám ảnh luôn, khóc, đau buồn. Đến mức mà sau một thời gian xem rồi, mình chỉ nghe lại nhạc phim thôi mà mình vẫn nhớ đến và bật khóc, phải nói thật đây là 1 trong những bộ phim mình thích và tâm đắc nhất, nhưng không dám xem lại lần nào dù chỉ 1 lần, vì nó quá buồn :((((( Phim này luôn nằm trong top list của mình, mãi yêuuu
Mình đã xem phim r và khi thấy video phê phim làm về mộ đom đóm mình đã quyết định coi thêm lần nữa, trải nghiệm và cảm xúc của mình vẫn như lần đầu xem vừa nghẹn ngào vừa chua xót đến bật khóc. Xem phim xong mình thấy biết ơn khi mình được sinh ra trong thời bình và càng thương hơn những người chiến sĩ cũng như những người dân Việt Nam thời chiến tranh. Dù là dân của nước phát xít, đế quốc hay nước bị xâm lược đều trải qua thời kì tăm tối. Mình rất trân trọng và đồng cảm cùng họ. Riêng mình thấy trong phim ai có cái đúng và cái sai nhưng trẻ em thì không có tội tình gì mà phải chịu như vậy.
Hồi sinh viên xem được bộ này khóc sưng cả mắt, mấy năm rồi không dám xem lại vẫn ám ảnh đến giờ 😢
Nói thật là không dám xem, và đến giờ vẫn chưa dám. Khóc cũng mệt lắm chứ bộ.
Mình không đủ can đảm để xem bất kỳ một bộ phim nào mà có bad ending 😭
Phim này mõi lần xem lại đều khóc 😢
Tôi đã xem bộ phim này rồi và tôi đã không khóc được cho dù một giọt. Từ lúc đó tôi mới hiểu thế nào là dsax khô cạn nước mắt từ lâu.
Tôi phải mất 10 ngày mới dám click vào xem video này. Dù chỉ cần xem phân tích như vậy cũng đủ gợi lại những cảm giác của lần đầu và cũng là lần duy nhất xem phim. Nước mắt vẫn chảy ròng trên má. Một bộ phim ám ảnh đến tột cùng. :(
lúc mình xem thì cũng ko suy nghĩ về cách hành xử của anh trai lắm, chỉ thấy thương cho bé gái thôi, nhưng coi video mới thấy phần trách nhiệm của cậu rất nặng nề, vừa đáng thương vừa đáng trách
Không nhớ rõ lắm lúc đó chắc tầm 9 -11 tuổi gì đó.
Tôi ngồi xem một mình và bỗng khóc khi lúc cô bé qua đời. Tôi ước có một người anh trai ấm áp như vậy.
Tôi khóc vì tôi ở một mình từ nhỏ,hay tủi thân rồi khóc khi Bố đi làm, tủi thật thật sự. Lớn lên tự lập rồi , Khi bố tiễn tôi ra sân bay có chụp ảnh có động viên trong niềm vui và hạnh phúc. Nhưng khi máy bay cất cánh tôi lại òa khóc trước bao người. Tiếc nuối tại sao không ôm bố chặt hơn nữa chứ.!
Tôi lúc nhỏ hay ngồi trước cửa đợi bố về. Giờ bố lại là người đợi tôi trở về😢
Video rất hay và ý nghĩa, Trân trọng những tác phẩm của Gibli và những gì Phê Phim đang làm.
Có vài ý mình bổ sung cho video này. Bối cảnh phim theo mình đúng hơn là hậu chiến tranh, sau khi quân đội Hoàng Gia ( trong đó có thuỷ quân lục chiến của Nhật) bại trận, quân đội giải tán đồng nghĩa với việc hàng triệu quân lính giải ngũ tăng thêm gánh nặng giải quyết việc làm cho nền kinh tế Nhật Bản vào thời kì đó. Sau khi Mỹ và quân Đồng Minh vào tiếp quản vấp phải lòng tự tôn dân tộc, sự bảo thủ và niềm tin về Quân Đội Hoàng Gia ( Nhật Hoàng) khiến cho hàng triệu người chết vì đói ( nhân vật Seita là điển hình cho thiếu niên Nhật Bản thời kì bị tẩy não ) …..
Thì giờ cũng bị nhồi sọ bởi thiên hoàng mị dân chứ khác gì đâu
Mình nghĩ là thời chiến mà bác, vì lúc ấy máy bay vẫn rải bom và đến tận lúc cuối phim Seita mới nhận tin quân đội Nhật đầu hàng vô điều kiện, (và khi trở về thì em gái mất).
Hình ảnh người mẹ bị bỏng toàn thân là hình ảnh tớ thấy ám ảnh nhất, t khóc như một đứa trẻ con khi xem phim luôn ạ, phim thương tâm lắm
Bộ phim hiếm hoi làm mình khóc và không dám xem lại, dù chỉ xem review , cảm nhận hay bất cứ gì liên quan gợi nhớ về phim cũng khiến mình đau lòng, rơi nước mắt
Mọi người trách Seita vì gián tiếp khiến e mất nhưng mọi người quên mất rằng Seita cũng chỉ là một đứa trẻ.Mẹ mất quá đột ngột, người dì thì đay nghiến, sỉ nhục lòng tự trọng của một đứa trẻ, cuối cùng lại mất hết niềm tin vì Nhật Bản đầu hàng vô điều kiện và bố cũng hy sinh. Thật sự Seita đã có cả một gánh nặng trên vai so với một đứa trẻ nhưng vẫn luôn làm mọi cách để e vui, thậm chí ăn trộm vì e đói, sau khi e mất Seita cũng chả vấn vương gì sống nữa. Seita cũng chỉ là một đứa trẻ đáng thương thôi mọi người à, trách là phải trách chiến tranh nếu ko có chiến tranh sẽ chẳng có sự đau thương, mất mát như vậy.Ta cũng thấy trong phim chiến tranh khiến cho những mạng sống bị coi thường đến nhường nào...
Đứa bé sẽ làm rất nhiều người xem phải khóc, nhất là những người có em và có con...
lúc nào cũng tưởng tượng em hay con mình trong cảnh như Setsuko thì nghẹn lòng...
Không thể tin nổi bộ phim này đã lấy đi nước mắt của tôi hồi còn là đứa trẻ 5 tuổi , lần mà chưa đi học vào c1 , sau đấy cứ thấy mộ đom đóm là tôi sẽ chuyển kênh ngay.. Đến giờ tôi lập gd cũng chỉ dám vào coi review, vợ tôi cũng bảo k muốn xem lại
Mình vẫn nhớ như in ngày mình xem bộ phim này. Mùa hè năm lớp 7, khi đó e họ mình mới lớp 1. Cậu mình mua cho e 1 bộ phim hoạt hình và bảo phim chán nên ném sang cho mình (lý do thì khá hài hước =)))) Và mình đã nằm trên sàn nhà, 1 mình, và xem bộ phim này lúc 3h chiều.
Và tất nhiên hệ quả của bộ phim để lại cực kì rõ nét. Nước mắt mình cứ chảy suốt cả ngày hôm đó. Khuôn mặt ủ rũ, vô hồn mà bố mẹ cứ gặn hỏi mà mình vẫn trả lời là không sao (sau này mới hiểu đó là dấu hiệu của trầm cảm) Và mình đã trong trạng thái đó suốt 3 ngày. Bộ phim thực sự ám ảnh, nó ảm ảnh đến kì lạ. Lúc nào cũng nghĩ tới người anh trai và hộp kẹo trên tay. Đau đớn và cay đắng. Thật sự đáng sợ. Và phải công nhận đó là 1 bộ phim tuyệt vời.
mình cũng bị tình trạng trầm cảm sau phim như bạn đợt lớp 10. Sau khi xem bộ phim 1 lít nước mắt cũng của Nhật bởi diễn viên Aragaki Yui ...
Công nhận là hồi nhỏ xem không hiểu gì. Nhưng lớn lên hiểu chuyện xem lại không cầm được nước mắt á 😢
Xem phim này tôi thấy thương đồng bào dân tộc Việt Nam ta nhiều hơn. Vì phát xít Nhật mà hơn 2 triệu người Việt Nam chết đói. Có những thảm cảnh còn đáng thương hơn hai anh em Setsuko nhiều. 😢😢
xem phim sao tháng 8 mới thấy cảnh chết đói
Ai thương cho champa và chân lạp bị diệt vong khỏi bản đồ ?
@@rorschach6295 sao tao cần quan tâm? Tao là người Việt Nam máu đỏ da vàng, tao đặt lợi ích của dân tộc tao lên đầu, những thứ khác chỉ là phụ!
Mình sẽ không và không bao giờ có đủ dũng khí để xem mộ đom đóm một cách chọn vẹn, một bộ phim chạm tới trái tim của tất cả người xem.
Xem đc khi còn nhỏ, quá ảm đạm, quá ám ảnh, quá chân thực.
Tôi già rồi. Các phim tâm lý sâu sắc kiểu mộ đom đóm tôi trải nghiệm cả rồi. Nên giờ tôi chỉ dành thời gian rảnh rỗi hiếm hoi của mình để xem phim tình cảm hài hước nhẹ nhàng hoặc kiểu giải trí hành động chết não thôi.
Chiến tranh bi thương thật, nhưng chiến tranh k hề phi lí, mọi thứ chúng ta có hiện nay là nhờ chiến tranh, chiến tranh khiến mọi thứ phát triển
Chưa bao giờ xem hết bộ phim này, chỉ dám xem đến đoạn cô em đói quá ăn những chiếc cúc😢😢
Bộ phim duy nhất mà chỉ cần xem một lần, mỗi lần nhớ lại những ký ức ám ảnh, những khung cảnh đau lòng lại khiến mình khóc như lần đầu.
Trước Phê Phim có làm vid về Mộ đom đóm, xong hong biết sao mấy tuần trước kiếm để xem lại thì k thấy, nay thấy PP làm lại phim này mừng xĩu 😁
Seita đáng thương nhưng không đáng trách, Seita vẫn đinh ninh rằng người cha của mình sẽ trở về sau cuộc chiến thế nên cậu đã không nghĩ gì về tương lai, cứ vô lo vô nghĩ ko đi lao động để lo cho cuộc sống vốn đang rất khó khăn ở thời chiến. Đồng thời Seita lớn lên trong nhung lụa khi có cha là một thuyền trưởng tàu chiến. Đến khi rút 3,000 yên cuối cùng thì mới biết rằng Nhật đã đầu hàng vô điều kiện và Cha cậu ấy đã chết trong chiến hạm. 1 đứa trẻ 14 tuổi phải chịu cảnh bần cùng khi mất cả cha lẫn mẹ + cái chết của em gái khiến cho tinh thần suy sụp, thói quen lười biếng, trộm cắp để kiếm ăn đã khiến cậu không thể nào tồn tại trong xã hội. Nếu lúc ấy cậu chịu đi làm ăn và để cho bà dì lo em thì đã không xảy ra cái kết bi kịch như vậy.
trc đón xem đc đúng 1 lần trọn vẹn trên ANT TV . sau đó không dám xem lại dù được chiếu lại trên kênh nhiều lần vì thật sự phim quá buồn
Mặt dù lịch sử Nhật Bản có góp mặt trong những cuộc thảm sát dã man tàn bạo ở thế chiến 2. Nhưng về phía những người dân họ cx phải chịu đau đớn ko kém gì những nạn nhân do lính Nhật giết hại. Chiến tranh là vậy, ko có bên đúng bên sai mà chỉ có lòng tham của những kẻ khơi ra cuộc chiến.👍
Bộ phim hoạt hình đầu tiên khiến t khóc và ám ảnh buồn đến nỗi t sẽ không bao giờ xem lại nữa. xem từ hồi lớp 5 đến h vẫn nhớ rõ chi tiết phim. vẫn nhớ mình đã khóc ầm ĩ ntn đến lỗi bà mình phải chạy xuống hỏi xem mình bị lsao :(
Seita trong phim 14t rồi. Nước nhật khi này đang gần thua trận khủng hoảng kinh tế, thiếu lương thực trầm trọng. Tầm tuổi đó thì có thể đi lao động kiếm sống được, có thể k no nhưng sẽ không chết đói và chỉ cần cố gắng cỡ 1 năm là NB đầu hàng, chiến tranh kết thúc kinh tế Nhật Bản phục hồi lại cuộc sống sẽ tốt hơn thôi
Hồi đó khi đi học mình đã hỏi người bạn của mình rằng" Phim gì hay m nhỉ?". Và cô ấy bảo với mình rằng " m coi phim ngôi mộ đom đóm đi hài dữ lắm. T coi cười suốt ấy chứ". Và mình cũng tin điều đấy là sự thật. Nhưng khi xem phim đúng là phim rất hay và nụ cười mà cô ấy nói đến là một dòng nước mắt lăn dài xuyên suốt bộ phim. Quả là 1 ng bạn đích thực 😂😂😂
Nghe chữ mồ mả mà bảo cười suốt là biết bị dắt mũi rồi mà vẫn coi
Video này từng bị gở khỏi pp, t tìm lại hoài ko thấy. Rất vui vì nó đc re up
Chưa bao giờ nghĩ rằng đủ can đảm xem lại phim này 1 lần nữa.
Mộ đom đóm là một trong những bộ phim hay nhất một trong những tác phẩm khắc hoạ chiến tranh đáng sợ và chân thực nhất tôi từng xem
nhưng nó sai sự thật
Không biết có ai giống mình không. Mình bị ám ảnh đến nỗi không dám xem lại lần 2. Sợ lại khóc lụt nhà như lần đầu xe nó
@@hienxu6692 tâm lí yếu
@@dungtien3202????
tôi thì xem : " ở 1 góc nhân gian em đã tìm đến anh "
Bộ phim ám ảnh nhất mình từng xem, cách đây gần 10 năm, giờ có vợ con rồi vẫn không đủ dũng cảm để xem lại lần 2
mới coi Hacksaw Ridge :))) cùng là 1 trận chiến và chúng ta có 2 góc nhìn từ 2 phía.
Tôi mà xem là cứ khóc đến cuối phim, giờ k dám xem lại nữa, chỉ nhìn tấm ảnh thôi t cũng rơi nước mắt, thật quá đau khổ cho 2 đứa trẻ
Mình coi cách đây hơn 10 năm, giờ vẫn ko dám coi lại. Nó buồn lắm😢
Những kẻ ủng hộ chiến tranh xâm lược thì chẳng có vô tội đâu như dân nga những năm tới đây cũng phải trả giá cho những tội ác chúng gây ra ở ukraine 😢😢😢
Mh bị ám ảnh đoạn phim cô bé năm ôm miếng dưa hấu và ... 😢
người anh còn đến 4000 yên trong tài khoản nhưng vẫn chậm cứu em, nghe tiếng setsuko cười nói mà nghẹn lòng...
hồi nhỏ mình có coi nhưng chỉ coi thôi , sau khi lớn lên tí coi mà cảm nhận .. và cái lần coi cuối cùng mình khóc rất nhiều , cái thật tế rất đáng sợ trong chiến tranh mà mình cảm nhận được , mình không cám coi nữa mình khóc nhiều lắm
tập phim rất cảm động...coi song tôi tự hỏi tại sao việt nam không làm phim như vậy về các người mẹ việt nam anh hùng...đau xót khi chia xa những người chồng người con...chịu đựng khó khăn do bom B52 rải thảm...nhưng vẫn luôn hy vọng ngày những người thương yêu sẽ trở về...
Thuần phong mỹ tục và cơm sườn ko cho phép điều đó 😂
@@profchaos7289 phim tài liệu có đầy kìa chả qua có thằng nào thèm coi đâu
@@profchaos7289 phim Việt Nam đề tài chiến tranh thì thiếu gì mà Cơm với chả Sườn không cho phép bạn? Có chăng thì kinh phí thấp, chất lượng không bằng phim nước ngoài thì còn nghe lọt tay
@@moredortor xem phim sao tháng 8 đi. ko hiểu sao kinh phí thấp ko thiếu phim việt nam hay nhưng luôn tôn vinh phim nước ngoài , chắc đc quảng cáo nhiều hơn
Hồi học cấp 3 thầy giáo môn GDQP đã nói với cả lớp "chiến tranh rất tàn khốc nhưng có một thực tế là chiến tranh thúc đẩy phát triển mạnh mẽ về kinh tế & khoa học". Lúc đầu thì không đồng tình nhưng về sau mới hiểu, thực tế nhất là chiến tranh đã phần chấm dứt nền quân chủ tại nước ta.
sự hồn nhiên của Setsuko lấy đi nhiều nước mắt nhất của người xem
Cuối cùng cũng có lại thanks ad
2 lần xem cả 2 lần đều khóc cảm giác như mất niềm tin vào cuộc sống luôn phải vài hôm nó mới hồi lại dc
có 1 điểm yếu trong kịch bản của fim này là ngay từ đầu khán giả đã biết trước cái chết của 2 anh em nên những nổi đau gần cuối fim k còn đau đớn nhiều vì ng xem đã sẵn sàng đón nhận rồi...tuy phim hay nhưng chưa xuất sắc...
Xem từ lúc nhỏ, hồi đó còn non nớt mà đã thích mê bộ này r h lớn hơn xem lại càng thấy ý nghĩa
Nghe có vẻ đau sót vì 1 đứa bé bị mất mạng vì đói, nhưng chính quyền đất nước của đứa bé ấy đã khiếp 2 triệu người nào đó ở Đông Nam á cũng gặp cảnh tương tự 🙄
bộ phim bên cạnh "Điều ước ở phòng giam số 7" là 2 bộ phim mình không bao giờ dám xem 2 lần
Buồn quá, dù sao đi nữa chiến tranh thật quá tàn khốc. Cảm ơn Phê phim.
Chúc ad một ngày tốt lành
Xem phim này hồi bé xong vẫn còn ám ảnh đến bây h, thực sự là một bộ phim quá tuyệt vời
phim chân thực đến đáng sợ, chiến tranh đã quá khốc liệt với 2 anh em họ. Tôi chẳng cần xem lại chỉ cần nghe tên Mộ Đom Đóm là đã muốn khóc rồi, thực sự quá khốc liệt
Mỗi lần coi là khóc, phim này mình thấy Neiko chịu lao động thì ko có cái kết như thế đâu
xem phim bao nhiêu lần khóc đủ bấy nhiêu lần. Giờ nghe Phê Phim review phân tích tại càng khóc to
Tôi chỉ xem phim đúng có 1 lần. Vì nó quá ám ảnh tôi, quá chân thực tàn khốc trần trụi. thương cho số phận nhân vật chính. Nhất là setsuko😢
Xem video này mà đã khóc luôn rồi, thực sự khâm phục những ai xem đc hết bộ phim Mộ đom đóm. Phim buồn quá huhu
có thể bạn không biết : hộp kẹo trong đoạn 4:19 là loại hộp kẹo có thật , nhưng do công ty sản xuất đã phá sản nên giờ hộp kẹo này rất giới hạn ở nhật
Thực sự mừng khi trước khi xem phim, mình ko biết gì cả. Chẳng bao giờ đủ can đảm để xem lại lần nào nữa...
Mình xem đúng 1 lần duy nhất từ mấy năm trước rồi, tới giờ vẫn không dám xem lại. Rất ám ảnh đoạn xác chết của mẹ hai bé, đỏ tấy nghe được cả mùi cháy, rồi ảo giác ăn viên cơm nắm đất, khóc đến nổi nhức ong ong cái đầu cho tới hết phim:(( Sợ không dám xem lần nữa, sợ đau lòng😢
xem từ hồi bé, nhưng càng lớn càng không dám xem lại :(
Hồi chưa có con, xem phim này khóc xỉu lên xỉu xuống. Bây giờ có con rồi, hết giám xem những phim như vầy 😢
mong phê phim có thể làm về bộ anime 'after the rain'
dù nó có vẻ ít gây tiếng vang nhưng nó thực sự hay và xứng đáng được nhiều người biết đến hơn
Phim này xem khóc sưng hết cả mắt :( phim rất biết cách làm lay động lòng người
Phim này hồi trước có trên kênh vtc 11 hồi đó toàn phim hoạt hình hay . Giờ thì. . ..
Phim hay nhưng sao e thấy cũng bình thường không đến nổi khóc ad ơi
cố gắng xem video nhưng đến phút thứ ba phải dừng lại vì những cảnh phim đấy lại ùa về
Chỉ xem một lần và ko dám coi lại lần nữa, xem cách đây tầm 25 năm mà vẫn nhớ rõ phim nó như thế nào
Phim rất hay, rất ý nghĩa. Phân đoạn em bé mất khiến mình ám ảnh đến giờ vẫn chưa dám xem lại 😢
dù xem lại nhiều và biết nội dung phim nhưng khi xem lạ chả bao giờ kìm đc nước mắt. Bộ phim thự sự ám ảnh hay đến đnág buồn
Cám ơn các bạn. Mình từng không đánh giá cao hành động của người anh, sĩ diện thực sự không bào ra ăn được, thay vì ăn cắp lương thực thì e ấy có thể xin làm việc để nuôi e gái. Nhưng hôm nay nhờ các bạn mình đã hiểu ý đồ của tác giả.
Tò mò xem 1 lần và k dám xem lần 2 dù biết nó chỉ là hoạt hình
Nhạc lồng video nên nhỏ hơn một chút á ad, nhiều lúc mình cảm thấy nhạc át đi tiếng của bạn.
mình biết đến Mộ Đom Đóm qua một fmv trên ytb, từ đó tới giờ vẫn chưa dám xem full phim...
Sao tôi xem lại ko khóc nhưng lại hiểu đc vấn đề của phim
Mình chưa bao giờ xem mộ đom đóm hay nói đúng hơn mình sợ xem phim đó, mình biết phim rất buồn chỉ nghe tóm tắt của nhiều kênh đã muốn khóc rồi
Vậy các bác nghĩ tới Việt Nam năm 45 ko.
Sao m ngu thế. Bộ phim miêu tả tất cả đau thương chiến tranh. K phải là Nhật Bản nói riêng. Nó là chung của cả thế giới
Nhật Bản nói riêng và thế giới nói chung,hiểu k?
Phim này chỉ để nói lên chiến tranh thôi
Tình cờ hôm qua xem thử bộ phim này lại mới nhớ lại thế giới vừa mới xảy ra chiến tranh trung đông